Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 505: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thượng Tuế giơ tay lên, chỉ dấu vết trên mặt Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển đang suy nghĩ giải thích thế nào, Quy quản gia tiếp tục khoa tay múa chân: “Là Giản Hành Chi giẫm đó ạ!”

“Y còn giẫm lên mặt?”

Thượng Tuế tức quá hóa cười, quay đầu nhìn Thái Hằng.

Thái Hằng bị dọa nhảy dựng, vội vàng giải thích: “Cái này không phải ta dạy, để ta đi đánh y.”

“Chàng đánh? Chàng lấy cái gì đánh? Tu vi mấy vạn nằm đều vì y mà đưa cho hệ thống, người ta quay đầu c.h.é.m một nhát cũng đánh gãy hai xương sườn của chàng, chàng lấy mạng ra đánh hả?”

Thượng Tuế nói chuyện không chừa mặt mũi, mặt Thái Hằng hơi xấu hổ, chỉ nói: “Dù sao ta cũng là sư phụ y…”

“Chàng còn dám nói?!”

Thượng Tuế tóm lấy áo trước n.g.ự.c Tần Uyển Uyển, kéo người dậy, chỉ vào dấu chân trên mặt cho Thái Hằng xem: “Có người dạy đồ đệ như chàng sao?!”

“Mẹ…”

“Con im miệng cho mẹ!” Thượng Tuế trừng Tần Uyển Uyển: “Đồ ăn cây táo rào cây sung, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

Mẹ để Giản Hành Chi giúp con thành thần, con thì hay rồi, tự cắt hai hồn ba phách của mình, rốt cuộc là y giúp con hay con giúp y?! Cha con nói chọn kịch bản Đại nữ chính cho con, để tên Giản Hành Chi làm kẻ ăn bám, kết quả thì sao?!”

“Con cảm thấy đâu tới nỗi…”

“Im miệng!”

Thượng Tuế quát nàng: “Trước đây, con không thể tu luyện, mẹ thương con.

Bây giờ con có thể tu luyện rồi, Tịch Sơn nữ quân phải có dáng vẻ của Tịch Sơn nữ quân, mau chóng lăn vào cơ thể cho mẹ.

Cha con chẩn trị xong, cơ thể khỏe rồi thì lập tức tu luyện!”

“Vâng…”

Tần Uyển Uyển không dám nói nhiều, rầu rĩ đáp.

Thượng Tuế thấy bộ dạng nàng ngoan ngoãn, cơn tức giảm đi nhiều, quay đầu nhìn Thái Hằng, căn dặn: “Chàng dạy nó dung hợp.”

Dứt lời, bà đứng dậy, đi thẳng về phòng.

Tần Uyển Uyển đã quen Thượng Tuế phát cáu, xoay đầu sang Thái Hằng, bất lực mở miệng: “Phụ quân, làm sao ạ?”

Tính tình Thái Hằng tốt hơn Thượng Tuế nhiều, ông hướng dẫn Tần Uyển Uyển trở lại cơ thể, sau khi điều chỉnh khí tức thì bảo Tần Uyển Uyển vận hành Xuân Sinh vài vòng, trước tiên nối xương rồi tìm thuốc bảo thị nữ quấn nàng như xác ướp.

Kế tiếp, ông bảo nàng ngồi xếp chân, bắt mạch cho nàng.

Thái Hằng nghiêm túc chẩn mạch, xác nhận không có chuyện gì lớn, ông thở phào, bắt đầu dạy nàng: “Hồn phách hôm nay của con là thần hồn, ẩn chứa công đức cứu thế.

Sức mạnh thần hồn không chỉ đơn thuần hấp thu linh khí bên ngoài, sức mạnh của con là niềm tin của đông đảo chúng sinh.

Ví dụ như cội nguồn sức mạnh của Tà Thần là ác niệm của chúng sinh trên đời, mà cội nguồn sức mạnh của con là khao khát đối với thiện và sinh của vạn vật trên đời.

Vì vậy, con không cần Kim Đan cũng có thể trực tiếp dùng pháp thuật, nhưng nếu con muốn tự tạo Kim Đan cũng không phải chuyện xấu.”

“Con hiểu.”

Tần Uyển Uyển gật đầu.

Thái Hằng suy nghĩ, do dự chốc lát: “Còn nữa, con cắt hồn phách của mình cho Giản Hành Chi, hồn phách Giản Hành Chi hoàn chỉnh rồi, nhưng con…”

“Không sao …” Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Phụ quân không cần lo cho con, kiếm ý của con là chủ sinh, chỉ cần có đủ linh khí, con có thể tự mình tái tạo hồn phách.”

“Vậy thì tốt.” Thái Hằng gật đầu.

Nói xong chính sự, Tần Uyển Uyển dè dặt liếc trộm ông.

Thái Hằng nhận ra ý của con gái, mỉm cười: “Muốn hỏi về Giản Hành Chi?”

“À…”

Tần Uyển Uyển hơi lúng túng: “Thì… thì… mẫu thân không thích Giản Hành Chi…”

“Không phải mẹ con không thích y.”

Giọng Thái Hằng rất nhẹ: “Một là tức giận y ra tay đánh con không biết nặng nhẹ.

Hai là bà ấy ganh tị.”

“Ganh tị?”

Tần Uyển Uyển mù mờ, Thái Hằng nhắc nhở nàng: “Dưới hạ giới, cha và mẹ vừa đề cập g.i.ế.c y, con không hề lưỡng lự chống đối chúng ta, mặc dù là đóng kịch nhưng cha và mẹ đều hiểu nếu thật sự có tình huống chúng ta và Giản Hành Chi đối lập, e là con…”

“Không đâu!” Tần Uyển Uyển vừa nghe thấy lời Thái Hằng nói, vội vàng cắt lời ông, đổi sang xưng hô thân mật hơn: “Cha, không phải con đứng về phía Giản Hành Chi, là chuyện hai người làm không đúng.

Cái con bênh vực là công lý, là chính nghĩa, tuyệt đối…”

“Đừng nói nữa…” Thái Hằng nghe nàng nói đến đau đầu, ông giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương, đau khổ nói: “Sao con nói chuyện y hệt Giản Hành Chi vậy? Không biết nói thì đừng nói, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Vậy Giản Hành Chi…”

“Tạm thời bỏ qua một bên.” Thái Hằng cắt lời nàng: “Đợi mẫu thân con nguôi giận rồi nói.”

Cũng đợi ông nguôi giận rồi nói.

Tần Uyển Uyển nhìn thái độ của Thái Hằng, không dám nói nhiều.

Thái Hằng đi ra cửa, nàng nằm trên giường, ngẫm nghĩ, cảm thấy Thái Hằng nói cũng đúng.

Sao có thể ăn cơm nhà mà vác tù và hàng tổng, mẹ nàng không thích Giản Hành Chi, nàng không thể đối nghịch, trước tiên đợi mẹ nguôi giận rồi nói.

Tần Uyển Uyển buông lỏng, thở dài.

Nàng đang định tám chuyện một lát với 38, kết quả trước khi mở miệng mới sực nhớ 38 đã gỡ cài đặt rồi.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 505: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt