Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 509: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Suy nghĩ của ta và thượng tiên giống nhau, trước lúc hồn phách Uyển Uyển hoàn chỉnh, ta sẽ không đề cập chuyện cầu thân nữa.”

Thượng Tuế nghe vậy, sắc mặt trở nên tốt hơn.

Vẻ mặt Giản Hành Chi điềm tĩnh: “Tuổi vãn bối còn nhỏ, không có vũ lực, rất nhiều chuyện không hiểu biết rộng như tiền bối.

Chẳng hay tiền bối có cách nào khác khiến hồn phách Uyển Uyển hoàn chỉnh không?”

“Bản thân nó có thể sinh ra hồn phách, chẳng qua sức mạnh không đủ, cần tăng cường tu vi.” Thượng Tuế thản nhiên đáp: “Còn làm sao tăng tu vi, hẳn cậu đã biết.”

“Vãn bối sẽ cố gắng hết sức.”

Giản Hành Chi nghiêm túc đáp.

Thượng Tuế phất tay: “Đi đi.”

Giản Hành Chi hành lễ rời đi.

Ra tới trước cửa, Thượng Tuế nhắc nhở y: “Cậu đánh trượng phu ta gãy hai cây xương sườn.”

Giản Hành Chi không hề lưỡng lự, đánh gãy một hàng.

Thượng Tuế ngước mắt: “Cậu còn đánh con gái ta gãy xương toàn thân.”

Giản Hành Chi lập tức đánh mình gãy xương toàn thân, ngã gục xuống đất.

“Thượng tiên…” Giản Hành Chi gượng cười: “Có thể gọi người khiêng ta đi không?”

Thượng Tuế nhìn y, rốt cuộc cũng có chút hài lòng.

Bà gọi người hầu tới, lạnh nhạt bảo: “Khiêng ra đi.”

Giản Hành Chi vừa bị khiêng ra khỏi cửa đã thấy Tần Uyển Uyển và Nam Phong chạy tới.

“Giản Hành Chi, sao người lại thành thế này?! Người sao rồi?” Vẻ mặt Tần Uyển Uyển hoảng hốt, Giản Hành Chi lại vui vẻ cười.

“Vẫn ổn.” Giản Hành Chi gật đầu: “Mẫu thân nàng đồng ý rồi.”

“Đồng ý sao?”

Tần Uyển Uyển khó tin, mẹ nàng dễ nói chuyện thế à?

Giản Hành Chi cười nói: “Mẫu thân nàng nói chỉ cần ta giúp nàng tu luyện ra hai hồn ba phách, bà sẽ đồng ý cho chúng ta!”

“Ta không có!”

Giọng Thượng Tuế vọng từ bên trong ra.

Giản Hành Chi làm như không nghe thấy, nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, nói một cách nghiêm túc: “Ta đi tìm pháp bảo tu luyện cho nàng.

Uyển Uyển, chúng ta cùng cố gắng tu luyện!”

“Hả?”

“Ta đi đây.”

Dứt lời, Giản Hành Chi buông tay nàng ra, vẫy tay với người hầu bên cạnh: “Đưa ta xuống núi.”

Người hầu khiêng Giản Hành Chi đi nhanh, Tần Uyển Uyển ngớ người.

Y không nói với nàng thêm vài câu sao?

Từ ngày hôm đó, Giản Hành Chi bắt đầu thường xuyên xuất nhập từng tiểu thế giới, đào mộ khắp nơi.

Các loại linh đan diệu dược, pháp bảo tu luyện đều bị y đào về Tịch Sơn.

Hữu dụng vô dụng gì cũng tống hết về Tịch Sơn.

Bình thường một tháng Giản Hành Chi về một lần, lần nào cũng mang cả đống đồ, đưa thẳng đến Tịch Sơn, làm Tần Uyển Uyển cảm thấy không phải y đến tiểu thế giới mạo hiểm, mà là đi buôn đồ.

Những bảo bối này dùng để cung dưỡng Tần Uyển Uyển, nếu Tần Uyển Uyển không dùng được, Thái Hằng cũng có thể dùng một ít, cộng thêm Thượng Tuế và Thái Hằng cùng nhau dạy dỗ nàng, cả ba đồng lòng, có thể nói tu vi Tần Uyển Uyển là tăng vùn vụt như tên lửa.

Thái Hằng xưa nay là một phụ thân dịu dàng khoan dung, nhưng ấn tượng này hoàn toàn biến mất khi ông bắt đầu dạy học cho Tần Uyển Uyển.

Ông nhẹ nhàng cầm kiếm, nói với Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, hẳn con đã biết Thượng Cực Tông lấy chiến luyện đạo.”

“Con biết.” Trực giác Tần Uyển Uyển cảm thấy không ổn, Thái Hằng mỉm cười gật đầu: “Vậy thì đánh thôi.”

Hôm đó, lúc Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân nằm dưới đất, nàng bỗng có cảm giác thân quen lâu ngày không gặp.

Dường như nàng trở về vùng sa mạc kia, gặp phải Giản Hành Chi điên cuồng ấy.

Đột nhiên nàng biết bộ phương pháp dạy học của Giản Hành Chi từ đâu mà tới, người biế.n thái không phải Giản Hành Chi, là Thái Hằng!

Tối hôm Tần Uyển Uyển gãy xương toàn thân, Giản Hành Chi đúng lúc vác một đống bảo vật trở về.

Nghe nói Tần Uyển Uyển bị Thái Hằng đánh tới nằm trên giường nghỉ, y khéo léo đề xuất thăm hỏi, Thượng Tuế liếc xéo một cái, y lập tức tắt tiếng.

Nhưng đợi tới buổi tối, y vẫn cảm thấy không yên tâm, nửa đêm nhảy cửa sổ vào phòng Tần Uyển Uyển.

Nhìn Tần Uyển Uyển bị quấn kín mít, y ngồi bên cạnh, xót xa: “Không phải có Xuân Sinh sao, sao lại đánh tới nông nỗi này?”

“Linh lực cạn rồi.” Tần Uyển Uyển nằm trên giường: “Ta đau quá, không vận hành Xuân Sinh nổi.”

“Sao sư phụ không giúp nàng?”

Giản Hành Chi cau mày: “Nàng… nàng cũng đâu phải đồ đệ ngài, ra tay tàn nhẫn thế?”

Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, truyền linh lực cho nàng, giúp nàng vận hành Xuân Sinh.

Ánh mắt Tần Uyển Uyển đờ đẫn nhìn rèm giường, lặp lại lời Thái Hằng mỉm cười nói ra: “Phụ thân ta nói ra tay không tàn nhẫn, cầm kiếm không vững; đau không tập quen, sau này càng đau.”

“Lời này không sai…” Giản Hành Chi vận hành một lúc, Tần Uyển Uyển cảm giác miệng vết thương đã lành, bắt đầu có sức nói chuyện.

Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi bên mép giường, nghe y cau mày oán trách: “ Nhưng sau này ta ở bên cạnh nàng rồi, đâu cần thiết phải vậy?”

“Giản Hành Chi…” Tần Uyển Uyển nhìn vết thương trên mặt y, rầu rĩ hỏi: “Người đi đâu thế?”

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 509: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt