Cuối cùng bàn rượu này chỉ có năm người, gồm Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong, và vợ chồng họ.
Năm người ăn ăn uống uống, Nam Phong bổ túc tình hình Tiên giới cho hai người Tạ – Thúy mới phi thăng không lâu, kể cuộc sống mấy năm nay của nó.
“Ta tốt số, sau khi phi thăng theo chủ nhân và nam chủ nhân mới biết bọn họ lợi hại như vậy.
Nam chủ nhân tìm cho ta rất nhiều bảo bối, cuối cùng đúc ra cơ thể kim cương bất hoại này, vô cùng lợi hại!” Nam Phong vỗ n.g.ự.c mình, tiếp tục khoác lác: “Ngài ấy lại mua một mảnh đất cho ta, để ta làm đạo trường.
Hiện giờ, ta cũng là một tiểu thần tiên rồi, rất nhiều người thích ta đó.”
“Ồ, không tệ.” Thúy Lục ăn đậu phộng, cười nói: “Xem ra Tiên giới thật biết nuôi người.”
“Vậy hai người thì sao?”
Tần Uyển Uyển tò mò, rót rượu cho Thúy Lục: “Sau khi chúng ta đi, hai người ở lại thế nào?”
“Cũng không thế nào cả.” Thúy Lục chậm rãi đáp: “Tà Thần bị các người giết, ta trở về làm Thành chủ Quỷ Thành thôi.
À, nói mới nhớ, cái kỹ nam quán mà Giản Hành Chi ở lúc trước sau khi chuyển thành tổ chức sát thủ thì làm ăn rất được, khiến cả thành thịnh hành tu tiên, nhất là mấy Tần lâu Sở quán(*) kia cực kỳ yêu thích.
Trước khi ta phi thăng, quản đốc kỹ nam quán tên Hoan Hỉ ấy, cậu nhớ không?”
“Không nhớ.”
Giản Hành Chi đáp dứt khoát.
Y gặp nhiều người như vậy, làm sao nhớ được người qua đường?
Thúy Lục không lấy làm lạ, lười nhác nói: “Biết ngay cậu không nhớ ra, nhưng người ta nhớ cậu.
Y bảo ta nói với cậu một tiếng, cảm ơn cậu thay đổi cuộc đời y.
Hiện giờ, y là quản đốc tổ chức sát thủ, đã tu đến kỳ Kim Đan rồi.”
“Không tệ.” Giản Hành Chi chậm rãi uống rượu, liếc nhìn Tạ Cô Đường: “Cậu thì sao? Vẫn luôn ở tại Ranh giới sinh tử à?”
“Ừm.”
Tạ Cô Đường gật đầu, trở thành người bảo vệ Ranh giới sinh tử thì không thể ra ngoài, bằng không kết giới sẽ bị ảnh hưởng, có điều cảm ơn ngài giúp đỡ…” Tạ Cô Đường ngẩng đầu cười: “Một nhát kiếm kia của ngài giúp kết giới yên ổn mấy trăm năm.”
Nhóm người chậm rãi tán gẫu, Thúy Lục kể chuyện hạ giới.
Sau khi Liễu Phi Sương và Lạc Hành Chu thành hôn, Liễu Phi Sương nhanh chóng thăng cấp, trở thành Thành chủ Hoa Thành.
Lạc Hành Chu càng ngày càng chững chạc, nghe nói thêm mấy trăm năm nữa, Lạc Bất Phàm dự định giao Thiên Kiếm Tông cho y.
Ninh Huy Hà được Giản Hành Chi chế tạo cơ thể, ra khỏi cổ mộ, tiếp tục ở bên cạnh Yên Vô Song, hai người đã có con rồi.
Yên Vô Song trọng chấn Sơn trang Câu Kiếm, rời khỏi Hoang Thành, lên núi định cư lánh đời, đang nghĩ cách tạo đường linh mạch tới đó để bồi dưỡng đồ tử đồ tôn.
Mỗi ngày Kim Kiếm Đồng Tử đi theo Yên Vô Song, gần đây bế quan, nghe nói kiếm thuật thành công, tu vi tăng lên ổn định…
Mọi người nói một hồi, không khỏi nhắc tới một cái tên: “Đáng tiếc Minh Tịnh đạo quân…”
Nam Phong bùi ngùi, chỉ nói một nửa, chợt nhớ tới gì liền ngừng lời.
Mọi người theo bản năng nhìn sang Thúy Lục, Thúy Lục quay đầu nhìn bọn họ: “Nhìn ta làm gì?”
Dứt lời, Thúy Lục suy nghĩ: “Ta biết các người lo cho ta, nhưng đây là nguyện vọng của Thần quân.
Tâm nguyện của ngài đã thành, ta cũng không buồn gì nữa.”
Nói thì nói thế, nhưng một con chim như nàng khó giấu được nỗi buồn trong mắt.
Mọi người ăn uống no say, thấy sao nhân duyên mọc lên, người hầu bước vào thúc giục Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi về phòng.
Hai người đứng dậy cáo biệt, cùng trở về phòng.
Thành hôn ở Tiên giới không rườm rà như nhân gian, hai người uống rượu hợp cẩn, tẩy rửa sơ lược thì ngồi lên giường.
Cách lần trước đã hơn sáu mươi năm, hơn sáu mươi năm nay, Giản Hành Chi vẫn luôn dừng lại ở lễ giáo, chưa hề có vượt mức nửa điểm.
Không phải Tần Uyển Uyển không thấy lạ, nhưng cứ cảm thấy Giản Hành Chi không gấp, nàng cũng ngại hỏi.
Nàng nghĩ có lẽ Giản Hành Chi tương đối truyền thống… Nếu như lúc trước không phải tình huống đặc biệt, có lẽ y vẫn cảm thấy nên đợi đến sau khi thành hôn nhỉ?
Thị nữ thu dọn mặt bàn xong, bưng khay ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, cả hai ngồi trên giường, bỗng nhiên hơi xấu hổ.
Qua hồi lâu, Giản Hành Chi chủ động vươn tay kéo nàng, dịu giọng hỏi: “Đi ngủ nhé?”
Tần Uyển Uyển quay mặt đi, thấp giọng đáp: “Ừm.”
Giản Hành Chi không biết do thời gian kéo dài hay là thế nào nữa, y không hề dùng pháp thuật.
Y đứng dậy đóng cửa sổ, thổi tắt đèn, thiết lập kết giới rồi mới leo lên giường, thả rèm xuống.
Cả hai nằm trên giường, không hề nhúc nhích.
Ban đầu, Tần Uyển Uyển hơi căng thẳng, nhưng qua hồi lâu vẫn thấy Giản Hành Chi không có hành động nào, nàng bắt đầu hơi mệt, mơ màng nhắm mắt lại.
Phỏng chừng tối nay lại phải trôi qua yên ả rồi.
Nàng suy nghĩ rồi dứt khoát nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Hành Chi, đi ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ.