“Ngươi suy nghĩ đi.”
Thượng Tuế gặm xương: “Ngươi đi nấu cơm cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Thượng Tuế bị một bữa ăn mua chuộc trở nên rất dễ nói chuyện.
Ban ngày Thái Hằng đi canh cổng, ban đêm y mang theo chút rượu và thỏ nướng trở về, hai người ngồi trong phòng tán gẫu.
“Ta đây là Tịch Sơn nữ quân, đạo hào Thượng Tuế, phàm danh Tần Tuế Niên, tính ra năm nay sắp sáu trăm tuổi.
Ngươi thì sao?” Thượng Tuế gặm chân thỏ, tự giới thiệu mình với Thái Hằng.
Thái Hằng rót rượu cho nàng, khẽ cười: “Ta đạo hào Thái Hằng, phàm danh Thẩm Viễn, tự Tử Diễn.
Người gọi ta Tử Diễn là được.”
“Vừa mới phi thăng?”
“Phi thăng một tháng trước.”
“Mấy tuổi rồi?”
Thượng Tuế thờ ơ hỏi, Thái Hằng do dự chốc lát.
Thật ra đáng lý hơn một trăm tuổi là y đã phi thăng rồi, chẳng qua y không muốn, đúng lúc bên trên cũng chẳng ai quản, nhưng dựa theo sổ thiên địa thì hiện giờ hẳn là…
“Một trăm bảy mươi ba tuổi.”
Nghe thế, Thượng Tuế vui vẻ nói: “Vậy ngươi phải gọi ta là tiền bối.”
Thái Hằng gật đầu, ngoan ngoãn gọi: “Tiền bối.”
“Ngươi nấu cơm ngon như vậy, gọi tiền bối thì xa lạ quá, gọi ta tỷ tỷ đi.”
Thượng Tuế xua tay, mặc dù Thái Hằng cảm thấy hai câu này có vấn đề về logic nhưng y vẫn nghe lời nàng gọi: “Tỷ tỷ.”
Thượng Tuế vô cùng vui vẻ.
Thái Hằng ngồi bên cạnh mỉm cười rót rượu cho mình.
Trải nghiệm cảm giác mới lạ này, y cảm thấy cực kỳ thú vị.
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, Thượng Tuế thẳng thắn có gì nói nấy.
“Tịch Sơn chúng ta xa xôi hẻo lánh, thiếu thốnvật tư , của cải Tiên giới đều dựa vào tranh đoạt.
Phụ thân ta không có chí tiến thủ, trước đây để cho người ta cướp, Tịch Sơn chúng ta có ba dòng linh mạch đều bị cướp hết.
Chờ bây giờ ta tiếp nhận Tịch Sơn, một đám sơn nhân phải nuôi, ta không thể cướp đồ lại sao?”
“ Đúng vậy.”
“Thái Hằng gật đầu, rót rượu cho nàng: “Không sai.”
“Ta thay Tịch Sơn phục thù, đề cao chính nghĩa, nhưng bây giờ bọn họ mang cái gì mà thiên đình rách nát ra nói với ta oan oan tương báo khi nào mới dứt? Vậy lúc trước cướp đồ Tịch Sơn chúng ta sao không nói? Bảo cái gì mà Tiên giới phải có trật tự, phải hòa bình, chó má!”
“Tỷ nói đúng.”
“Thượng Hạo kia bày đặt lên mặt với ta, cứ chờ đó, xem thử rốt cuộc ai lợi hại.
Ta cho ngươi biết, nếu không phải lần này hắn hô hoán gọi người, ta đã treo hắn lên đánh rồi!”
“Nữ quân uy vũ!”
Thái Hằng nịnh nọt, Thượng Tuế vô cùng dễ chịu.
Đợi đến khuya, hai người đều đã uống nhiều.
Thượng Tuế nhìn Thái Hằng định ngủ sàn nhà, bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, gọi y: “Ngươi lên đi, chúng ta ngủ chung.”
“Thái Hằng nghe vậy khẽ cười: “Không hay lắm đâu?”
“Cái này có gì không hay?” Thượng Tuế nhướng mày: “Một chiếc giường thôi mà, lên đi!”
Thái Hằng cũng làm dáng một chút, y vốn không muốn ngủ trên sàn.
Thượng Tuế không để ý, y càng không để ý, vì thế y nằm xuống giường, không quên cảm ơn: “Đa tạ Nữ quân.”
“Chuyện nhỏ.” Thượng Tuế vô cùng hào phóng, nàng vỗ vai Thái Hằng: “Ngươi ngoan ngoãn nấu cơm, sau này ta bảo kê ngươi.”
【5】
Từ ngày hôm đó, hai người bắt đầu cuộc sống chung giường chung gối.
Mỗi ngày, Thái Hằng nấu cơm và uống rượu với nàng, Thượng Tuế thì chui trong phòng y đợi thương tích lành rồi chạy.
Hình như người với người không thể ở chung quá gần, không biết sao bọn họ bắt đầu tập quen với kiểu sinh hoạt ngày ngày ở bên nhau.
Hàng ngày, Thượng Tuế được Thái Hằng trở về cho ăn, rảnh rỗi không có gì làm bèn bắt đầu đọc ít tiểu thuyết.
Nàng thích mấy tiểu thuyết g.i.ế.c người, cướp bảo vật, đánh quái.
Đánh đánh g.i.ế.c giết, xem mà hào hứng.
Có điều đọc hết nửa tháng, tiểu thuyết kiểu này càng ngày càng ít, bất đắc dĩ nàng bắt đầu đọc vài quyển truyện tình ái.
Có một đêm trời mưa, Thái Hằng trực đêm đến khuya mới về.
Y để lại đồ ăn vặt cho Thượng Tuế, Thượng Tuế vừa ăn vừa đọc tiểu thuyết.
Câu chuyện này rất kíc.h thích, kể về một người phụ nữ bị trượng phu ghẻ lạnh, đương lúc chán chường thì yêu một thiếu niên.
Câu chuyện hết sức ướt át, có rất nhiều tình tiết khiến người ta phụt máu.
Thượng Tuế đọc mà trố mắt, xem một hồi lại cảm giác mùi hương của Thái Hằng vấn vít nơi chóp mũi.
Bấy giờ nàng mới sực nhớ đây là giường của Thái Hằng.
Nghĩ tới Thái Hằng, lại nhớ tới mặt Thái Hằng; nhớ tới mặt Thái Hằng, lại nghĩ tới tiểu thuyết…
Thượng Tuế đột nhiên nhận ra bản thân nghĩ tới cái gì, xấu hổ vùi mặt xuống gối, không thèm xem sách nữa.
Nhưng một lát sau, nàng lại cảm thấy sách này có một sức hấp dẫn kỳ lạ, bèn lấy ra xem tiếp.
Xem một hồi, nàng nghe thấy tiếng bước chân truyền từ cửa tới, cuống quýt nhét sách, nhìn Thái Hằng đẩy cửa vào.
Thượng Tuế giống như ăn trộm nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Thái Hằng vào phòng, rửa mặt một lúc rồi lên giường.
Cơ thể y mang theo hơi lạnh mưa đêm, Thượng Tuế chợt nhớ y là một thủ vệ canh cửa, hẳn là đứng trong mưa cả tối.