Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 531: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thượng Tuế cười híp mắt nhìn họ, đề xuất điều kiện cuối cùng: “À, còn một điều kiện quan trọng nhất.

Tịch Sơn ta cần con rể ở rể, không biết các vị Thần quân có ngại về Tịch Sơn với ta không?”

Gương mặt bọn họ cứng đờ, ai chẳng biết Tịch Sơn nơi đó xa xôi.

Đám Thần quân do dự một lát, rốt cuộc lui xuống, chỉ còn lại một mình Thái Hằng đứng yên tại chỗ.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn lên vị Tiên quân trẻ tuổi.

Thấy tướng mạo y phi phàm, mặc đồ giản dị, không khỏi nảy sinh tò mò.

“Vị Tiên quân này …” Thượng Tuế làm như không quen Thái Hằng, quan sát y từ trên xuống dưới: “Tự giới thiệu bản thân chút đi.”

“Tiểu tiên họ Thẩm tên Viễn, tự Tử Diễn, đạo hào Thái Hằng, là thần tiên vừa mới phi thăng, đang làm tiên quan thiên đình, phụ trách canh giữ Nam Thiên Môn.

Thái Hằng bình tĩnh đúng mực, đám đông lại cảnh giác trong lòng.

Một tên canh giữ Nam Thiên Môn lại dám đứng đây, e là sắp bị Thượng Tuế đánh chết.

“Ngươi canh giữ Nam Thiên Môn mà cũng dám nói có thể thắng ta?” Mặt Thượng Tuế châm biếm.

Thái Hằng duy trì nụ cười, chỉ dáp: “Tiểu tiên bằng lòng thử.”

“Ở rể cũng bằng lòng?” Thượng Tuế nhướng mày.

Thái Hằng ung dung cười: “Đổi đời thôi mà, không mất mặt.”

Thượng Tuế nghẹn họng.

Một lát sau, nàng hung ác nói: “Vậy được, ta sẽ thử xem rốt cuộc ngươi có thể thắng ta hay không.”

Thái Hằng hàm tiếu không nói.

Thượng Tuế xoay đầu hướng ra ngoài: “Ngày mai so tài trên đài thi đấu! Thượng Hạo, chuẩn bị phòng khách, ta cần nghỉ ngơi, mệt c.h.ế.t rồi.”

Mọi người ngớ ra, không ngờ Thượng Tuế định ngày mai mới so tài.

Đợi nàng đi rồi, đám đông hoàn hồn, vài thần tiên tốt bụng đồng loạt vây quanh Thái Hằng khuyên can: “Vị Tiên quân này, ngươi còn trẻ, không biết chỗ đáng sợ của Tịch Sơn nữ quân.

Chúng ta sẽ nói giúp cho ngươi với Thiên Đế, ngày mai đừng đi so tài.”

“Vì sao không đi?”

Vẻ mặt Thái Hằng nghi hoặc, mọi người vội đáp: “Ngươi sẽ c.h.ế.t đó!”

Nghe vậy, Thái Hằng bật cười: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành ma cũng phong lưu.

Mỹ nhân trước mặt, c.h.ế.t thì đã sao?”

Đám đông nghe vậy lộ vẻ mặt chấn kinh, nhìn Thái Hằng mỉm cười chắp tay: “Các vị tiên hữu, tại hạ đi nghỉ ngơi chuẩn bị trước, ngày mai gặp lại.”

Nói xong, Thái Hằng ra khỏi đại điện, ung dung trở về phòng mình.

Vừa vào phòng, y đã nhìn thấy Thượng Tuế đang nằm sấp trên giường đọc tiểu thuyết giống hệt như trước.

Nghe y bước vào, nàng cũng không lấy làm lạ, chỉ oán trách: “Sao hôm nay không có thịt khô?”

Bình thường, y đều sẽ để đồ ăn vặt trong phòng cho nàng.

Nàng vốn định tìm ít đồ ăn, kết quả chẳng tìm thấy gì.

Thái Hằng mỉm cười đi tới, ngồi bên mép giường, nhìn Thượng Tuế nằm sấp trên đó.

Cẳng chân nàng co về phía rèm, làn váy trượt xuống đùn lại trên người, lộ ra cặp chân láng mịn, thản nhiên lúc lắc, vô thức dụ người.

Ánh mắt Thái Hằng thăm dò từ bả vai nàng xuống, cuối cùng dừng trên đôi chân trắng ngần, giọng điệu thờ ơ: “Ta tưởng tỷ tỷ quên mất ta rồi.”

“Sao mà quên được?”

Thượng Tuế trở người, quay đầu nhìn sang Thái Hằng, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ta cố ý tới dẫn ngươi đi đấy.”

“Dẫn ta đi?”

Ánh mắt Thái Hằng dời lại lên mặt Thượng Tuế, như cười như không: “Chiêu tế?”

“ Đúng vậy.” Thượng Tuế xếp chân ngồi dậy, mắt sáng lấp lánh: “Ngươi là người của thiên đình, trực tiếp dẫn ngươi đi không hay lắm, ta đành nghĩ cách đòi người.

Thiên Đế muốn chiêu an ta lâu rồi, ta cũng nghĩ cứ đánh như thế không phải cách, vậy là ta thuận theo ý hắn thành thân với ngươi, như vậy ngươi có thể về Tịch Sơn với ta rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Thì…” Thượng Tuế nghẹn họng, nghĩ ra một lý do chính đáng, khí thế đáp: “Ngươi có thể nấu cơm mỗi ngày cho ta ăn!”

Còn lý do nàng thật sự muốn dụ y về làm gì thì lại chẳng thể nói ra miệng.

Nhưng chuyện này không quan trọng, dù sao cuỗm về là được.

Thái Hằng mỉm cười không đáp.

Thượng Tuế đột nhiên sực nhớ, tưởng rằng y lo lắng cuộc so tài ngày mai.

“Ngươi cứ yên tâm chuyện ngày mai, ta sẽ nương tay, ngươi giả vờ đánh với ta là được.”

“Vì sao cứ phải đánh?” Thái Hằng tò mò.

Vẻ mặt Thượng Tuế nhìn y chê bai: “Người thích ta nhiều như vậy, không tìm lý do thì sao có thể ngăn bọn họ? Ngươi đánh thắng ta, bộc lộ tài năng trước mặt bọn họ, sau này bọn họ cũng không dám tìm ngươi gây sự.”

“Là vậy sao?” Thái Hằng chậm rãi mở miệng: “Người nói thẳng người thích ta, bọn họ còn dám làm khó ta sao?”

“Như thế bọn họ càng làm khó ngươi hơn!”

Vẻ mặt Thượng Tuế nhìn y như nhìn tên ngốc: “Nếu ngươi đủ mạnh, mặc dù bọn họ tức giận nhưng nghĩ là thông gia thiên đình, bản thân tài nghệ không bằng nên cũng không khó chịu.

Nếu ta nói ta thích ngươi, vậy đó là g.i.ế.c người tru tâm(*), chắc chắn bọn họ sẽ tìm ngươi trả thù.”

(*) Có nghĩa là hủy hoại thân thể của người nào đó không bằng vạch trần và lên án động cơ, suy nghĩ và ý định của đối phương.

Sinh Ra Để Làm Nữ Phụ

Chương 531: Phu Quân Ta Là Kẻ Thù Chết Tiệt