“Thảo dược ta từng thấy ở Tu chân giới, ta nghĩ có ích cho phụ thân.
“Chàng hạ giới sao?” Thượng Tuế sửng sốt, khó tin hỏi: “Sao chàng xuống được?”
“Chém đứt kết giới thì xuống thôi.”
Thái Hằng nói một cách nhẹ nhàng.
Thượng Tuế không tin, hỏi lại: “Ai c.h.é.m giúp chàng?”
Thái Hằng mỉm cười không đáp, kéo tay nàng, đặt lên mạch đập, giọng dịu dàng: “Tuế Tuế, chỉ cần đủ mạnh, l* m*ng thì đã sao?”
Thượng Tuế sững sờ nhìn Thái Hằng.
Sau khi xác nhận Thượng Tuế không sao, y bình tĩnh nói: “Nàng chỉ không đủ mạnh mà thôi.”
Nói xong, y ôm ngang Thượng Tuế, đặt lên giường, nhẹ giọng nói: “Nàng ngủ một giấc đi, ta cho phụ thân dùng thuốc.”
Y không để Thượng Tuế có cơ hội từ chối, đứng dậy cầm linh thảo rồi ra ngoài.
Thượng Tuế nằm trên giường ngẩn ngơ.
Nàng cảm thấy mệt mỏi, nghĩ đến Thái Hằng đã trở lại, bèn nhắm mắt, cuối cùng cũng thiếp đi.
Có điều ngủ chưa được bao lâu, nàng bỗng nghe Quy quản gia hoảng hốt gõ cửa: “Thiếu chủ, không hay rồi, Thái Hằng tiên quân lại đi rồi!”
Nghe thấy lời này, Thượng Tuế ngồi bật dậy, sửng sốt hỏi: “Chàng đi đâu?”
“Thiên đình…”
Không biết Quy quản gia phấn khích hay lo lắng, lớn tiếng nói: “Ngài ấy bảo đến thiên đình đòi công bằng cho người!”
“ Đúng là xằng bậy!”
Thượng Tuế nghe thế lập tức gọi thần thú, chạy thẳng tới thiên đình.
Nhưng tốc độ của nàng không bằng tốc độ ngự kiếm của Thái Hằng.
Thái Hằng ngự kiếm chạy thẳng tới Nam Thiên Môn.
Tay Thái Hằng đặt trên kiếm, đã lâu rồi y không rút kiếm.
Từ khi lên thiên đình gặp Thượng Tuế đến nay, y đã tìm được chuyện thú vị hơn kiếm, nhưng điều này không có nghĩa là y quên cách rút kiếm.
Y chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thượng Tuế mặt mày tái nhợt ngóng nhìn đêm mưa, y bỗng nhận ra ý nghĩa tu kiếm thật sự của mình.
Y ngự kiếm dừng trước Nam Thiên Môn.
Nam Di đang canh cổng, hôm nay y đã là một tiểu quan.
Nhìn thấy Thái Hằng, y vui vẻ bước lên định câu vai bá cổ: “Thái Hằng? Sao hôm nay huynh tới đây? Huynh…”
Lời còn chưa dứt, Thái Hằng đã giữ lấy tay y, hòa nhã nói: “Nam Di, ta khuyên huynh dẫn huynh đệ mình tránh đường đi.”
“Hả?”
Nam Di nghe không hiểu, kế tiếp nhìn thấy Thái Hằng bước lên trước, tiếng nói lạnh băng vang vọng giữa thiên cung: “Thượng Hạo, ra đây gặp ta.”
Nam Di sững người, biến sắc, hoảng hốt nói: “Thái Hằng, huynh không muốn sống nữa sao? Tên họ của Thiên Đế…”
“Thượng Hạo!” Thái Hằng gọi lại lần nữa: “Ra đây gặp ta!”
Đương nhiên Thiên Đế sẽ không ra gặp y, chỉ có thiên binh cấp tốc tập hợp trước Nam Thiên Môn.
Nam Di không dám lên tiếng, y nhìn sang Thái Hằng, lại nhìn sang thiên binh thiên tướng, thức thời lui xuống.
Thái Hằng nhìn thiên binh tuôn ra, khinh miệt cười một tiếng.
Cuối cùng quát lên: “Thượng Hạo, ra đây!”
Vừa dứt lời, một nhát kiếm mang theo khí thế khai thiên lập địa đánh thẳng về trước!
Kiếm khí kia hung hãn, chúng nhân căn bản không dám chống lại.
Ai nhanh chân thì may mắn thoát nạn, ai chậm chân thì trực tiếp bị kiếm khí đánh văng.
Kiếm khí nhắm thẳng tới thiên cung, lên tận chỗ Thiên Đế ở.
Ánh sáng bùng lên, kế tiếp lập tức nghe thấy tiếng Thiên Đế vang lên: “Không biết vị Tiên quân nào giá lâm, không thể tiếp đón từ xa.”
Thái Hằng không lên tiếng, y bay lên trên cao, nhìn quầng sáng đối diện, hình dáng Thượng Hạo dần dần hiện ra.
Y bị thiên binh vây ở giữa, mười vạn thiên bình đồng loạt xếp hàng trên cao, mà bên dưới chỉ nghe tiếng nứt “răng rắc”.
Sau đó, đám đông trông thấy thiên cung nứt làm đôi, sụp sang hai bên.
e b o o k t r u y e n.
v n
Lúc Thượng Tuế đuổi đến, nhìn thấy kỳ quan thiên cung nứt làm đôi, nàng nằm trên Kỳ lân ngây ngốc nhìn Thái Hằng cầm kiếm đứng đó, chấn kinh không nói nên lời.
Cảm nhận được kiếm khí hùng mạnh kia, nàng bỗng cảm thấy hình như mình chẳng cần phải tới.
Nàng nuốt nước bọt, định mở đường hồi phủ, chợt nghe Thái Hằng gọi: “Tuế Tuế, qua đây.”
Thái Hằng lên tiếng, đương nhiên nàng phải chừa mặt mũi cho Thái Hằng.
Thượng Tuế nhanh nhẹn cưỡi Kỳ lân chạy qua, hùng hổ đứng bên cạnh Thái Hằng, hất cằm, tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Nàng còn bị thương, ngồi trên Kỳ lân nghe chúng ta nói chuyện là được.”
Giọng Thái Hằng ôn hòa, Thượng Tuế vội gật đầu.
Thái Hằng nói với Thượng Tuế xong, quay đầu nhìn Thiên Đế đợi đã lâu: “Tại hạ là trượng phu của Tịch Sơn nữ quân – Thái Hằng, chắc Thiên Đế đã quên.”
Lời này là thật, đúng là Thiên Đế quên rồi.
Nhưng nhắc tới trượng phu Tịch Sơn nữ quân, y lập tức nhớ ra.
Y nhớ đây là cái người ở rể năm đó dựa vào mỹ mạo mà chinh phục Tịch Sơn nữ quân, đổi lấy hòa bình giữa Thiên giới và Tịch Sơn trong truyền thuyết.
Thiên Đế nhìn Thái Hằng, chìm vào suy tư.
Y bắt đầu hoài nghi rốt cuộc Tịch Sơn tẩm bổ Thái Hằng thế nào mà mới mấy năm không gặp đã mạnh như vậy?
Tên ở rể vô dụng dựa vào mỹ mạo chinh phục Nữ quân đây sao?