Chương 6:
Tôi nhanh chóng nhập vai “ anh trai”.
Chỉ là, vì từng nhận quá ít tình thương, nên tôi chẳng biết cách yêu thương em gái.
Chỉ có thể vụng về học theo cách bà nội từng yêu mình mà yêu em.
Tôi không làm xong bài tập, bà sẽ viết thay.
Tôi thèm bánh nướng vỉa hè, bà sẽ đi nhặt thêm chai lọ để có tiền mua cho tôi.
Tôi vì thế đã bắt chước y như thế.
Nhìn em càng ngày càng dựa dẫm vào tôi, ở bên tôi lúc nào em cũng tươi cười, tôi thấy mãn nguyện vô cùng.
Tôi đã ngạo mạn cho rằng, mình có thể quét sạch mọi giông bão ập đến đời em.
Đến giờ mới nhận ra, hóa ra giông bão ấy lại chính là tôi.
Tôi cũng từng tự dằn vặt vô số đêm.
Tự khinh ghét bản thân.
Hồi ức như cơn sóng lớn nhấn chìm, khiến anh ngạt thở.
Gió thổi, cửa sổ kêu rầm rầm.
Tóc em bị gió làm rối tung.
Tôi chống tay, khó khăn duỗi đôi chân đã tê cứng.
Rồi khập khiễng bước đến, ngồi xuống cạnh em.
Ngón tay chậm rãi vén mấy sợi tóc loà xoà.
Nhìn gương mặt phóng đại của em trong tầm mắt, tôi ngây dại, thì thầm:
“Anh cũng chỉ lớn hơn em có ba tuổi, em có thể thương anh một chút không?”
“Đừng ghét anh, đừng chán anh.”
Tôi nghĩ mãi cũng chẳng tìm được cách nào để gỡ rối tình cảm này.
Vậy nên tôi chuẩn bị tâm lý bị trời đánh, rồi đến thú nhận với ba.
Tôi quỳ phịch xuống sàn phòng làm việc, nghẹn ngào:
“Ba, em ấy ghét con là vì em phát hiện con yêu em ấy.”
“ Nhưng làm gì có chuyện anh trai yêu em gái ruột chứ?”
Ba bước đến, xoa đầu tôi:
“Ủa không sốt mà, sao nói mê sảng thế?”
“Các con vốn chẳng cùng huyết thống. Yêu thì cưới thôi.”
Không khí tĩnh lặng ba giây.
Hai người đàn ông trưởng thành nhìn nhau.
Ba trưng ra vẻ mặt bất lực:
“Đừng bảo là năm xưa Giang Dạng lừa con, nói con là con riêng của ba nhé.”
Tôi nhạy bén nhận ra ba sắp nổi giận.
Không dám hé lời.
Quả nhiên, ba sải bước dài đi thẳng đến từ đường.
…
[GÓC NHÌN NỮ CHÍNH]
“GIANG! DẠNG!”
Sáng sớm, tôi bị tiếng gầm sư tử của ba đánh thức.
Ông giận dữ, cầm dây lưng xông tới.
Tôi không có chỗ trốn, chỉ đành nép sau lưng Bùi Chú.
“Thằng ngốc này, tránh ra, coi chừng bị đánh nhầm.”
“Hôm nay tao không lột da con nhóc này, thì tao không mang họ Giang nữa!”
“Nhỏ xíu mà dám bịa chuyện bố mày ngoại tình, không đánh thì sau này coi trời bằng vung!”
Trời ạ!
Tên Bùi Chú này lại đi mật báo!
Thật không có đạo nghĩa.
Ba chúng tôi quây thành trò “chim mẹ che con”.
Anh dang tay chắn trước, thân hình cao lớn bảo vệ tôi kín kẽ.
Ba tôi tức đến mức chống tay vào bàn, thở hồng hộc.
Tôi tranh thủ níu vai anh, nhón chân ló đầu ra:
“Chính Bùi Chú nói muốn tranh gia sản với con!”
Anh quay đầu, mặt mày hoảng hốt.
Sau đó, anh quỳ thẳng xuống, giơ ba ngón tay thề:
“Anh chưa từng có ý tranh giành tài sản với em.”
“Chỉ là hôm đó Hứa Diệu hỏi vì sao anh đối xử với em quá tốt, có phải thích em không.”
“Anh lúc đó nghĩ chúng ta có quan hệ m.á.u mủ, sợ thừa nhận sẽ làm tổn hại danh dự em.”
“Thế nên anh bịa một lý do dễ tin hơn.”
Tôi c.h.ế.t sững.
“Anh bị lừa đá vào đầu à?”
“Con riêng cái gì, nghe đã biết xạo rồi.”
Ba chớp lấy thời cơ, quất mạnh một roi.
Tôi nhanh nhẹn né qua.
Cây roi giáng thẳng vào m.ô.n.g Bùi Chú.
Anh đau đến mức ôm mông, hít hà liên tục.
Thế mà vẫn cố khuyên can.
Mẹ tôi vừa vào, quát to:
“Mẹ đã bảo các con quỳ từ đường, chứ không phải chơi trò rượt bắt!”
Bà chỉ tay vào mặt ba:
“Có tin tôi phạt luôn cả ông không?”
Ba tôi ỉu xìu, kể sơ qua chuyện tôi bày.
Mẹ tôi nghe xong giật dây nịt trên lưng ba, định xông lên đánh tôi.
Tôi không dám trốn sau Bùi Chú nữa.
Đành năn nỉ:
“Khoan khoan khoan!”
“Ngày trước không phải mẹ bảo con tự đi tìm anh trai sao?”
“Con tưởng tìm bằng cách nào cũng được.”
“Mẹ à, lỗi không phải ở con. Lúc đó mẹ đâu có cấm con bịa chuyện!”
Mặt mẹ nghiêm nghị. Tôi thấp thỏm chờ ăn đòn.
Ai ngờ bà bật cười sang sảng:
“Ông xã, nhà mình đúng là có hai củ cải ngốc.”
“Một đứa dám bịa, một đứa dám tin.”
“Nếu Giang Dạng không lì lợm, Bùi Chú không ngốc nghếch, thì đâu thành anh em được.”
Tôi và anh nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
Thế là chuyện trôi qua.
Tôi dìu anh về phòng.
Vừa mắng mình vừa xoa bóp m.ô.n.g cho anh.
“Anh ơi, em thật không ra gì, dám nghi ngờ tình thương của anh.”
“Còn dùng sự ác ý nhất để đoán những việc anh làm.”
……
Vừa khóc vừa nói, càng lúc càng thấy tội lỗi.
“Anh ơi, em xin lỗi anh, lại để anh chịu đòn thay em.”
“Anh cứ mắng đi, mắng thế nào em cũng không cãi lại.”
Anh ngẩn người, lúng túng “ à?” một tiếng.
Cơ thể thì cứng đờ như khúc gỗ.
“Anh không khỏe à?”
Anh chui đầu vào chăn, giọng u u:
“Em bỏ tay ra khỏi m.ô.n.g anh rồi nói tiếp.”
Tôi liếc xuống phía trước thấy liều đã dựng.
Tôi nhéo nhẹ m.ô.n.g anh, cảm giác đàn hồi cực tốt.
Anh giật mạnh hai chân, cầu xin:
“Đừng hành hạ anh nữa có được không?”
Tôi bắt chước dáng anh, nằm cạnh, hôn khẽ lên má:
“Em có bảo anh nhịn đâu.”
Anh hỏi:
“Không phải em thích Hứa Diệu sao?”
Tôi đáp:
“Chẳng phải anh muốn em ở bên anh ta sao?”
Anh im lặng, rồi cúi đầu bật cười.
Nhưng tôi hơi lo lắng:
“Em nói chia tay thẳng với Hứa Diệu có bất lịch sự không?”
Anh ôm chặt tôi, thì thầm:
“Kệ cậu ta. Dù cậu ta có si tình, nhưng thay bạn gái cũng nhanh thôi.”
“Em cứ lạnh nhạt, rồi cậu ta sẽ tự tìm người mới.”
Tôi chẳng còn nghe lọt chữ nào.
Ánh mắt tôi chỉ dán vào môi anh.
Tôi leo hẳn lên người anh, quên luôn anh đang đau mông.
Anh nhăn mặt, vô thức hất hông, muốn để m.ô.n.g tránh chạm giường.
Chỉ vài cái hôn thôi, suýt khiến tôi ngây ngất.
Anh thấy tôi cắn chặt môi, tưởng tôi khó chịu.
Anh vội vàng xin lỗi.
Còn tôi chẳng để tâm, trực tiếp cởi thắt lưng anh.
Đêm ấy, trời đất đảo lộn.
Tôi khàn giọng trách:
“Bùi Chú, anh đúng là đồ hai mặt!”
“Quỳ gối thì lo em đau đầu gối, sao trên giường lại chẳng thương em thế?”
Anh vừa cười vừa dỗ:
“Xin lỗi, bé con, anh không kiềm chế được.”
“Lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Đàn ông nói chuyện trên giường, chẳng tin được.
Bao gồm cả anh tôi.
Lần sau, chắc chắn sẽ lâu hơn, sâu hơn…
_HẾT_