“CY Quỹ Từ Thiện tuyển mộ?” Từ Nhạc Nhạc tò mò, men theo biển chỉ dẫn đi tới khu tuyển dụng.
Hôm nay, vào trường tuyển người không chỉ có quỹ từ thiện này; hàng loạt doanh nghiệp lớn cũng dựng bàn: Liên Điền Sản, Hồng Địa Tập Đoàn, Kiến Hậu Cần, Suy Nghĩ Yêu Giáo Dục, Xiaomi Tập Đoàn… Toàn những cái tên quen tai.
Các gian lớn nối đuôi nhau như dòng sông người. Không ít sinh viên lăm lăm CV, miệng thì thào tự giới thiệu mẫu, chuẩn bị lên phỏng vấn. Mỗi công ty lớn đều được phân phòng phỏng vấn riêng, bầu không khí nghiêm túc, cạnh tranh nảy lửa.
Chỉ riêng gian CY Quỹ Từ Thiện là… đơn sơ đến ngỡ ngàng: treo độc một tấm bìa cứng viết tay, trước mặt kê cái bàn cũ. Người phụ trách… lại là giảng viên của trường – thầy Vương Học Binh. Nhiều sinh viên đều biết thầy. Có vài người ghé mắt nhìn rồi lắc đầu bỏ đi.
“Ơ, kia chẳng phải phụ đạo viên Viện Văn, thầy Vương Học Binh sao? Sao thầy… đứng ra tuyển dụng? Có nên qua hỏi thử?”
“Thôi thôi. Thấy trên tấm bìa ghi gì chưa? CY Quỹ Từ Thiện – nghe còn chưa từng nghe. Lên mạng tìm cũng không ra. Nhìn là biết không đảm bảo.”
“Chuẩn bài. Mà mấy quỹ từ thiện kiểu này chắc là tổ chức công ích đi viện dưỡng lão, quét dọn vệ sinh. Làm công ích thì không có lương đâu.”
“Vậy thì… bỏ qua!”
Nhìn khung cảnh vắng như chùa bà đanh, thầy Vương Học Binh hơi sầu. Hoàn toàn khác xa tưởng tượng “xé toạc đầu” chen chân. Chẳng lẽ quỹ từ thiện 10 tỷ do Yên tổng đầu tư không đủ thơm?
“CY Quỹ Từ Thiện?” – Từ Nhạc Nhạc nghe đám sinh viên xì xào quanh đó, trong lòng chợt lóe một suy nghĩ: “Chẳng lẽ… là Trần Viễn? Đây có phải quỹ từ thiện do Trần Viễn đầu tư không?”
Bữa trưa hôm nay, nghe Triệu Ngọc Kỳ với Tiền Manh Manh nói chuyện, cô đã biết động tác gần đây của Trần Viễn khủng khiếp đến mức nào. Từ Nhạc Nhạc vốn không định xin thực tập. Dù sao cô đại bốn, nhưng tự mở quán net, có hơn chục đại lý – kế thừa gia nghiệp chẳng phải quá thơm sao? Việc gì phải đi “ làm thuê” để bị người ta sai vặt, làm thực tập sinh chịu thiệt?
Nhưng giờ thì khác. Cô đổi ý.
Cô bước tới bàn.
“Thầy Vương, em là Từ Nhạc Nhạc ạ!”
“Ô—Từ Nhạc Nhạc!” Thầy Vương mỉm cười. “Em đến ứng tuyển à?”
“Vâng. Cho em hỏi, CY Quỹ Từ Thiện này … có phải quỹ 10 tỷ mà bạn học Trần Viễn nói sẽ xây 10 bệnh viện ở Hán Thành không ạ?”
“ Đúng vậy.” Thầy gật đầu.
“Em là sinh viên năm tư Viện Mỹ thuật; đây là thẻ sinh viên. Nếu em muốn gia nhập CY Quỹ Từ Thiện, điều kiện khoảng như thế nào ạ? Em có phù hợp không?”
“Từ Nhạc Nhạc, thầy nhớ em – giải Ba cuộc thi Tác phẩm Nghệ thuật lần trước, đúng chứ? Hoàn toàn đủ điều kiện gia nhập. Em cũng thấy rồi đấy: chúng ta mới bắt đầu, hôm nay là ngày đầu tiên, mọi thứ chưa kịp chuẩn bị, nên có phần đơn sơ. Thầy đã báo cáo lãnh đạo nhà trường để xin một phòng tuyển dụng riêng. Tuyển được vài người là sẽ chuẩn hóa ngay.”
Thầy dừng nhịp, nở nụ cười: “Gia nhập sớm thì được tính nhân sự lớp nguyên lão đấy nhé. Em đồng ý chứ?”
Gặp được “con thỏ trắng đầu tiên”, thầy Vương đương nhiên không thể để chạy. Dù nói thế nào, Từ Nhạc Nhạc cũng là hoa khôi của Viện Mỹ thuật – vóc dáng, khuôn mặt đều đỉnh. Có một nữ sinh như vậy tham gia, chắc chắn hút được không ít sinh viên khác.
“Em đồng ý. Nhưng … em học nghệ thuật, chuyên môn có vẻ không khớp ạ.” Từ Nhạc Nhạc còn hơi băn khoăn.
“Không sao. Trước mắt em phụ trách tuyển mộ như thầy nhé. Chúng ta tuyển được một đợt, rồi tính tiếp.”
“Dạ được, thầy Vương!”
Tham gia quỹ từ thiện, đồng nghĩa có đầu mối để tiếp cận Trần Viễn. Như vậy sau này, mỗi lần mọi người bàn công việc, cô sẽ không còn đứng ngoài chẳng chen nổi một câu. Còn chuyện có lương hay phúc lợi ra sao— không nằm trong ưu tiên của Từ Nhạc Nhạc. Công ty có tốt mấy, trả thực tập được bao nhiêu? Vất vả cả tháng, chưa chắc bằng một ngày doanh thu quán net của nhà cô. Huống hồ đây lại là tổ chức công ích!
“Nhạc Nhạc, chiều nay em không có tiết chứ?” – thầy Vương đột nhiên hỏi.
“Dạ không ạ.”
“Vậy thì tốt quá. Chiều nay thầy có việc phải xử lý. Em biết đấy, thầy giờ kiêm Chấp hành điều phối của CY Quỹ Từ Thiện, nhưng bản thân vẫn là giảng viên, không thể vì kiêm nhiệm mà lơ là công việc chính. Vậy gian này giao cho em. Em đại diện quỹ phụ trách tuyển mộ. Hôm nay càng nhiều càng tốt!”
“ Nhưng … thầy Vương…”
“Không nhưng nhị gì cả. Thầy tin năng lực của em!” Thầy Vương để lại ánh mắt tin cậy, nói xong… đi mất.
Từ Nhạc Nhạc đứng hình nửa giây. Trong đầu như có vạn con alpaca phi qua. Cả người gió thổi ngổn ngang.
“Chuyện gì thế này?”
“Yên tổng rót 10 tỷ làm từ thiện… sao lại có chút bấp bênh thế này?”
“Mình vừa nhận lời chưa tới 5 phút, đã ngồi vào … ghế tổng phụ trách tuyển dụng nhân sự?”
Cô thở ra, nhấc tấm bìa cứng, lật mặt sau, viết lại dòng tiêu đề:
“YÊN TỔNG – QUỸ TỪ THIỆN – CHÍNH THỨC TUYỂN MỘ!”
Vỏn vẹn 11 chữ, không kèm bất kỳ điều kiện nào. CY Quỹ Từ Thiện thì ai cũng lạ, nhưng Yên tổng thì cả nước đều biết.
Ngay khoảnh khắc cô treo tấm bảng lên, khán trường nổ tung.
“Học tỷ, đây đúng là quỹ từ thiện của Yên tổng đang nhận người sao?” – một nữ sinh lao đến hỏi.
“ Đúng vậy. Hôm qua ở hội trường nhỏ đã thông báo: Yên tổng đầu tư 10 tỷ cho sự nghiệp từ thiện. Phần việc này sẽ do CY Quỹ Từ Thiện chúng tôi quản lý. Vì vậy, tới lúc vận hành, quỹ sẽ phụ trách toàn bộ dòng chảy 10 tỷ. Hôm nay bắt đầu tuyển mộ chính thức…”
Cô còn chưa nói hết, phía sau đã tự giác xếp hàng—và hàng người dài ra từng phút.
“Quỹ của Yên tổng rốt cục cũng tuyển mộ rồi! Trời ơi, giờ các công ty dưới trướng Yên tổng, xé đầu còn chưa chen vào được—hot quá mức!”
“Dĩ nhiên! Nhìn hệ thống doanh nghiệp của Yên tổng mà xem—thăng tiến nhanh thế nào! Cao quản toàn người trẻ, không hề phân biệt đối xử. Có một sư tỷ, mới tốt nghiệp hai tháng, giờ đã là chủ nhiệm hạng mục ở Phi Thiên Điền Sản, lương năm 5 triệu nữa đấy!”