Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không phải convert nhé )

Chương 578: Nỗ lực Nhạc Nhạc

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Xem phim à? Ừ, được chứ!” Trần Viễn gật đầu. Anh không nỡ thẳng thừng từ chối lời mời ngay trước mặt của tiểu muội Hà—dù gì cũng chỉ là xem một bộ phim, từ chối sỗ sàng lại thành ra làm tổn thương người ta.

Vào rạp, Hà Chỉ Anh mua bắp rang với đồ uống, rồi rất tự nhiên khoác lấy cánh tay Trần Viễn. Hai tay anh đang bận cầm hai chai nước và hộp bắp, đành mặc cho cô kéo. Có cảm giác như mình đang bị “chiếm tiện nghi”—nhưng nếu người “chiếm” là một cô gái xinh xắn, vóc dáng lẫn dung mạo đều chạm ngưỡng “hoa khôi”, thì ai mà nỡ phản kháng.

Hà Chỉ Anh thì phấn khích đến mức tay khẽ run. Nghĩ đến cảnh bạn cùng phòng biết mình được quốc dân nam thần để cho khoác tay đi xem phim, chắc sẽ ghen đỏ mắt—quá “khủng”, quá có cảm giác thành công!

Trước kia, cô từng mơ mộng muốn Trần Viễn làm bạn trai. Nhưng từ lúc biết thân phận thật của anh, cô hiểu khoảng cách giữa hai người là một rãnh trời—đất khó bắc cầu. Tự ti dần nhen nhóm, chẳng dám “trèo cao”. Thế nên, được cùng nam thần xem một bộ phim thôi cũng đủ là điều ước thành thật; cô không dám hi vọng xa xôi thêm.

Tâm thế đổi, lòng nhẹ hơn, biểu hiện trước mặt Trần Viễn vì thế cũng tự nhiên hơn. Đời vốn vậy: càng đặt nặng được–mất, càng lóng ngóng vụng về; buông lỏng thì lại trôi chảy.

Chỉ tiếc, thiện cảm của cô đã vượt ngưỡng 95 điểm từ rất sớm—mà Trần Viễn lại chưa từng tốn của cô một xu. Đến giờ có rót tiền vào cũng khó mà “lật kèo”.

“Trần Viễn, hôm nay em thật sự rất vui. Cảm ơn anh đã cùng em xem phim!”

“Không sao. Hôm nay anh cũng rảnh, xem phim g.i.ế.c thời gian cũng hay,” Trần Viễn mỉm cười ung dung.

“Em biết mà— người như anh ngày nào chẳng ngập việc. Nhất là dạo này Phi Độn Tư Bản gặp cả mớ rắc rối vì lệnh giới hạn mua hàng, sao anh có thể ‘ không có chuyện gì’ được. Chỉ là anh chưa bao giờ kể ra, trước mặt người ngoài luôn tỏ ra không chút áp lực, còn thực ra tự gánh nhiều hơn người khác tưởng. Hôm nay anh còn chịu trống lịch đi xem phim với em… cảm ơn anh, vì anh đã thực hiện một giấc mơ trong lòng em.”

Câu nói chân thành làm Trần Viễn khựng lại. Thực ra anh không phải cố tỏ ra “vô áp lực”—mà đúng là… không áp lực thật. Cô ấy nghĩ gì thế nhỉ?

“Hà Chỉ Anh, có phải em nghĩ hơi nhiều không? Với lại, giấc mơ của em… cũng đơn giản quá đấy. Xem một bộ phim đã gọi là mơ ước ư?”

“Tất nhiên rồi! Anh không biết bây giờ có bao nhiêu cô gái mê anh đâu. Không đến chục triệu thì cũng phải tám triệu. Em từ tám triệu fan nữ ấy mà ‘vượt vòng gửi đạo’, được đơn độc xem phim cùng nam thần—chẳng phải là thành tựu ước mơ rồi sao?”

“Anh có … nhiều fan thế cơ à?”—Trần Viễn thầm lầm bầm. Anh vẫn thấy mình bình thường, có chăng chỉ nhờ hệ thống hỗ trợ nên có tí “vốn” để trưng diện. Ai dè càng “trưng” lại càng nổi. Danh tiếng tích tụ, danh hiệu Thần hào Yên tổng dần biến chất, được đưa lên bệ thờ. Lúc đầu anh đúng là “công tử phá gia”, một tay phú hào thích chơi ngông; giờ lại thành thần tượng toàn dân. Trong mắt nhiều thiếu nữ, địa vị của anh còn vượt cả Vương hiệu trưởng.

Xem phim xong, đưa Hà Chỉ Anh về ký túc xá nữ, Trần Viễn một mình trở lại Cầm Viên.

Vừa mở cửa, một mùi thơm ấm áp ùa ra. Anh lần theo mùi xuống bếp: trên bếp là nồi canh đang hầm, bên cạnh đặt một mẩu giấy ghi lời nhắn:

“Trần Viễn ca ca, em hầm món củ sen hầm sườn anh thích nhất! Lúc anh về chắc vừa kịp ăn.

Nghe nói anh sắp thi điền kinh, em tin anh nhất định đạt thành tích tốt—dù sao anh là Trần Viễn ca ca ưu tú nhất. Nhưng nhớ bồi bổ nhé!

Em dạo này công việc hơi bận, đã làm đến Tổng giám nhân sự phòng Quỹ Từ Thiện rồi ạ, hihi—em cũng không ngờ mình có thể làm tổng giám! Em sẽ cố gắng thật nhiều.

Trần Viễn ca ca ưu tú như vậy, em nghĩ chỉ có trở nên ưu tú hơn, em mới có tư cách ở bên cạnh ca ca.

— nhạc nhạc nhỏ luôn nỗ lực.”

Nhìn dòng chữ nắn nót và nồi canh còn nóng hổi, lòng Trần Viễn chợt ấm mà ngổn ngang. Nhiều khi chính những chi tiết rất nhỏ mới khiến người ta dễ động lòng nhất.

Anh chưa từng nói với ai rằng thứ mình thích nhất là củ sen hầm sườn— vậy mà Từ Nhạc Nhạc dường như không cần hỏi cũng biết. Việc quỹ từ thiện đang chất ngổn ngang, cô vẫn tranh thủ ghé Cầm Viên để hầm một nồi canh cho anh. Lỡ hôm nay anh không về thì sao? Cô lấy gì mà chắc anh sẽ tới— hay là ngày nào cô cũng nấu?

Nghĩ đến đó, Trần Viễn thấy áy náy với Từ Nhạc Nhạc nhiều hơn. Tối nay anh còn đi xem phim với Hà Chỉ Anh, thậm chí có chút thân mật; trong khi trước đây Nhạc Nhạc đã mời anh đi xem mấy lần, anh lần nào cũng từ chối. Chẳng phải là thiên vị quá rồi sao? Cái chén nước này, bưng mãi vẫn không đều.

Hay là lần tới gặp Từ Nhạc Nhạc, mình tăng cho cô ấy một chút thuộc tính mị lực?

Từ khi mở khóa năng lực ấy đến giờ, anh chưa dùng lần nào. Nhạc Nhạc chỉ 7.9 điểm nhan sắc—với người ngoài thì đã rất xinh, nhiều nữ võng hồng có hàng triệu fan còn chưa tới. Nhưng so với những “đối tượng l.i.ế.m cẩu” khác quanh Trần Viễn, quả là thấp nhất; chưa tính vào hàng “kinh diễm”. Mà hiện giờ điểm cường hóa của anh còn dư kha khá—thử xem hiệu quả đến đâu.

Hai ngày thoáng cái trôi qua.

Ma đô. Biệt thự Ngoại Bến.

Sắc mặt Lý Gia Mộc tái nhợt. Thư ký Tần Khả Ngôn đứng cạnh, cả người khẽ run. Không khí như đặc quánh một luồng uy áp khiến người ta lạnh sống lưng.

“Thiếu gia… bối cảnh của Trần Viễn đúng là khủng khiếp như vậy sao? Nhiều tập đoàn tài chính đồng loạt tạo áp lực, cả một mạng lưới quan hệ mạnh bạo như thế mà không khiến chính quyền địa phương hủy lệnh giới hạn mua hàng—thậm chí vì chuyện này còn kéo theo cả nhân vật cấp bộ của triều đình. Thật… đáng sợ!”

“Ta cũng không ngờ hậu trường của hắn lại cứng đến thế. Là ta thất sách rồi,” Lý Gia Mộc khàn giọng.

“Vậy… chúng ta còn tiếp tục nhằm vào Trần Viễn nữa không? Dây vào nhân vật cấp độ này, nếu còn đẩy tiếp… e là cả Lý thị tài phiệt chúng ta cũng sẽ…”—Tần Khả Ngôn lưỡng lự, sắc mặt pha lẫn kiêng kỵ, lo âu và sợ hãi.

Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không phải convert nhé )

Chương 578: Nỗ lực Nhạc Nhạc