Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không phải convert nhé )

Chương 673: Tùy tiện đi dạo

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Luôn có người tự thấy mình “chơi game đời” giỏi hơn người khác. Không biết ai cho các nàng sự tự tin ấy?

“Tùng tùng tùng!”

Ngay lúc Tần Vô Song còn đang bực không nguôi, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

“Ai vậy?”

“Là mình, Diệp Hàm!”

Trần Viễn sững người: hai cô nàng này đúng là ăn ý ghê. Vừa mới dàn xếp xong bên này, bên kia đã không hẹn mà cùng chạy sang phòng khác gõ cửa?

Cửa mở.

“Ơ? Song Song, cậu đến từ khi nào thế?” Diệp Hàm ngạc nhiên.

“Sao? Chỉ cho phép cậu vào phòng Trần Viễn, còn mình thì không được à?” Tần Vô Song đáp trả, khí thế đối đầu.

Quả là cô đại “ trà xanh”! Vừa nãy mình mới dàn xếp xong, đã chạy qua gõ cửa phòng Trần Viễn. Nếu mình không tới, chắc lại định giấu mình chứ gì. Tần Vô Song nhếch môi cười lạnh trong bụng.

“Song Song, mình không có ý đó, chỉ hơi bất ngờ thôi. Cậu tìm Trần Viễn có việc gì không?”

“Mình…”

“Mình muốn nói là vé buổi biểu diễn của Niếp Niếp bán sạch rồi, mình không mua được!” Tần Vô Song nhanh trí kiếm cớ.

“Chuyện nhỏ. Tìm mấy đầu cơ, chịu chi hơn chút là mua được vé thôi mà.” Trần Viễn thuận miệng đáp.

Tần Vô Song lườm anh một cái: “Tìm đầu cơ là trái pháp luật. Họ làm loạn thị trường, đẩy giá vé lên trời, là hành vi xấu của công dân, sao có thể đi tiếp tay? Như thế là giúp kẻ xấu!”

“Thế giờ làm sao? Không có vé thì xem biểu diễn kiểu gì?”

“Thế này đi, chuyện vé để mình lo. Cam đoan không nhờ đầu cơ mà vẫn ngồi được hàng ghế đầu.” Diệp Hàm nói chắc nịch.

“Song Song, cậu ra ngoài trước nhé. Mình có chút việc muốn nói riêng với Trần Viễn.”

“Tại sao bắt mình ra? Có chuyện gì không nói trước mặt mình được à?” Tần Vô Song tức sắp vỡ phổi. Cậu trắng trợn đẩy mình ra thế là sao—định làm gì với Trần Viễn à …?

“Được rồi, thực ra cũng không có gì bí mật.” Diệp Hàm quay sang Trần Viễn: “Trần tiên sinh, tuần vừa rồi mình luôn để ý Bàn Cổ 6. Mình còn tự mua một chiếc—máy chạy mượt, cầm thích tay, trải nghiệm tốt. Nói không ngoa, đây là mẫu có thể sánh vai iPhone, mà giá lại mềm hơn.

“ Nhưng sau một tuần mở bán, có tin đồn là doanh số thảm, đến con số lẻ của iPhone 13 cũng không bằng? Nghe nói iPhone 13 vừa mở bán chưa đầy một tháng đã vượt 5 triệu máy, còn Bàn Cổ 6 từ lúc công bố đến giờ tổng cộng mới bán hơn một vạn. So với iPhone là chênh năm trăm lần. Trước đó anh đổ rất nhiều tiền quảng cáo cho Bàn Cổ— anh thực sự thu hồi nổi vốn chứ?”

“Hả? Bàn Cổ 6 đã bán hơn một vạn máy à?” Trần Viễn ngạc nhiên. Anh thật không nghĩ Bàn Cổ 6 bán tốt như vậy—một tuần đã hơn vạn. Với một mẫu điện thoại “ không chính hiệu”, trong đầu anh, một tháng bán được vài nghìn đã gọi là tốt. Lấy gì so doanh số với iPhone—đùa chứ! Ngày anh nói “đánh phiên Apple” cũng chỉ là khẩu khí nói cho vui. Ai dè mọi người lại tin là thật; ngay cả kỹ sư CY cũng coi đó là mục tiêu. Nhưng thực tế thì… vả cho một cái rát má. Doanh số tệ thế, Yên tổng còn muốn tiếp tục nện tiền vào à? Bán điện thoại vốn đã không lời, tồn kho chất đống—đây là tiết tấu đốt sạch vốn còn gì!

“Không sao. Bất kỳ thương hiệu điện thoại nào lúc trỗi dậy cũng đều phải lột xác nhiều lượt. Vừa ra mắt đã để đối thủ dìm cũng là thường. Thua lỗ chỉ là tạm thời. Kiên trì tự làm, kiên trì đổi mới, sẽ có ngày vượt Apple. Thành bại lúc này … không đáng kể.” Trần Viễn thản nhiên, nhẹ như mây gió.

Quả nhiên đến thời khắc mấu chốt, người đàn ông này luôn bình tĩnh và lý trí hơn người. Đặt ai khác vào vị trí ấy, rót tiền quy mô lớn mà thu về doanh số thê thảm, chắc đã nổ tung tâm trạng. Trần Viễn thì khác: tầm nhìn dài hơi, không tính chuyện được–mất trong chốc lát. Thành công tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

“Trong bạn cùng lứa, kể cả mình, tâm tính cũng còn kém anh ta xa.” Diệp Hàm âm thầm nghĩ.

“Được rồi, hai người về nghỉ sớm đi. Mai ban ngày tôi định một mình đi dạo: Cố Cung, Vạn Lý Trường Thành… gì đó.” Đây là lần đầu Trần Viễn đến Kinh thành. Anh tính tranh thủ đi một vòng, tiện thể xem có dụ được Huyết Sắc Mân Côi ló mặt không. Dù anh chưa để lộ hành tung, nhưng đã là sát thủ top thế giới, nếu đến cả lộ trình mục tiêu cũng không khóa nổi thì sống làm gì.

“Được, anh nghỉ sớm nhé.”

“Trần Viễn, ngủ ngon!”

Tần Vô Song và Diệp Hàm rời phòng 3602. Hai cô, hai tâm trạng.

Tần Vô Song lúc đầu còn thấy mình hơi nôn nóng— đâu nên đột ngột chạy sang phòng Trần Viễn. Nhưng bị Diệp Hàm phá ngang, trong lòng lại càng khó chịu. Cậu không cho mình làm, mình càng muốn làm. Cậu không cho mình có được Trần Viễn, mình cố có cho bằng được. Chờ đấy! Việc này không xong đâu. Sớm muộn gì mình cũng bắt được Trần Viễn. Càng tiếp xúc, cô càng thấy những phẩm chất trên người anh quá đỗi mê hoặc. Dù có cho đi, cô cũng không thiệt. Hôm nay bị phá, nhưng lòng cô lại càng kiên định: lần sau sẽ không do dự. Không chiếm được thì quậy đến cùng!

________________________________________

Sáng hôm sau, vừa hửng, Trần Viễn đã ra ngoài. Anh đi Cố Cung, Di Hòa Viên, Thủy Lập Phương, Đại học Yến Kinh và Đại học Hoa Thanh. Lang thang trong hai ngôi trường top đầu, anh tiện thể… ngắm gái đẹp. Gái trường top đúng là khác hẳn các nơi khác: phần lớn là mặt mộc, tóc buộc gọn, trông như “mì chay hướng lên trời”; hình như chẳng mấy ai thích trang điểm—sợ tốn thời gian học chăng. Mà đã đỗ vào hai trường đầu bảng, nếu lại còn xinh đẹp, tức là nhan sắc và trí tuệ cùng tồn tại.

Dĩ nhiên, Trần Viễn chỉ dạo cho biết. Đi nhiều nơi quá nên không đào sâu chỗ nào, cũng chưa gặp cô nào 9 điểm trở lên.

Mãi tới 5 giờ chiều, không thấy bất kỳ biến động nào. Sát thủ từ đầu đến cuối không xuất hiện.

“Trần Viễn này! Mình đã mua được vé rồi. Show bắt đầu 7 giờ tối, nhưng 6 giờ phải vào sân. Anh đến sớm nhé. Mình mua ba vé, hàng đầu tiên, còn có thể giao lưu với Niếp Niếp nữa nha!”—giọng Diệp Hàm vang lên trong điện thoại.

Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không phải convert nhé )

Chương 673: Tùy tiện đi dạo