Lên xe. Chừng hơn hai mươi phút sau mới tới nhà hàng Âu. Thực ra quãng đường chỉ đáng mười phút, nhưng giao thông Yến Kinh tắc quá, thế nên mười phút thành hơn hai mươi.
Đúng sáu giờ chiều—giờ làm ăn nhộn nhịp nhất của nhà hàng. Ấy vậy mà cửa lại đóng kín. Trước cửa còn có hai gã đàn ông da đen cao hơn hai mét đứng gác. Rõ ràng cả nhà hàng đã bị bao trọn.
“Trần tiên sinh, mời vào!”
“Được.”
Trần Viễn gật đầu.
Nhà hàng Âu này hạng cao, không gian trang nhã. Khi anh bước vào, bên trong chỉ có một mình Della Hathaway, nhân viên phục vụ vừa khéo cũng dọn món xong.
“Trần tiên sinh, bò Kobe ở đây rất ổn. Mời anh nếm thử.”
“Được.”
Trần Viễn cười, ngồi xuống. Anh cầm d.a.o nĩa, cắt một miếng, đưa lên miệng, nhai khẽ. Quả nhiên vào miệng liền tan, hương vị vượt xa mọi phần steak anh từng ăn trước đó. Nghe đâu một phần này 15.000 tệ—giá ấy gần như mua được … cả con bò, mà trước mắt chỉ là một phần cho một người.
“Cũng không tệ.”
Anh thong thả, liên tiếp vài nhát d.a.o gọn gàng, đã giải quyết xong phần bò bít tết.
Trong đôi mắt xanh biếc của Della thoáng hiện nét bất ngờ lẫn hiếu kỳ.
“Trần tiên sinh, anh không sợ tôi bỏ thuốc trong đồ ăn sao? Tôi nghe nói mấy hôm trước, anh uống nước khoáng còn niêm phong mà vẫn… dính độc.”
Della hỏi thẳng, dường như chẳng kiêng gì đề tài này.
Trần Viễn dĩ nhiên không thể nói thẳng: thể chất ta đã đến mức bách độc bất xâm—cô có bỏ gì cũng vô dụng.
Anh chỉ mỉm cười: “Della tiểu thư, tôi tin cô không phải Huyết Sắc Mân Côi. Ngay từ đầu tôi đã không tin. Từ âm nhạc của cô, tôi nghe ra bất đắc dĩ và ràng buộc. Cô hẳn cũng là người thân bất do kỷ. Hôm đó tôi nói trước mặt cô rằng cô là sát thủ—cũng chỉ là thăm dò.”
Lời vừa dứt, Della khựng lại.
“Anh thật… có thể nghe ra những điều đó trong nhạc của tôi sao?”
“Đương nhiên.”
Trần Viễn gật chắc. (Thực ra hôm ấy anh chẳng chuyên tâm nghe, cả buổi chỉ cảnh giác và phòng bị.)
“Trần tiên sinh, có lẽ anh là người đầu tiên thật sự nghe hiểu tâm tình trong âm nhạc của tôi. Rất nhiều người chỉ cảm được niềm vui và sự buông thả, chứ không ai biết, đó chỉ là điều tôi khao khát. Tôi khao khát ánh mặt trời, nhưng lại bị đẩy vào bóng tối.”
Nhìn Trần Viễn, Della như gặp được tri âm. Quả thật, kẻ đàn hay đến vậy thì mức độ lý giải âm nhạc tất phải vượt người thường, thậm chí có thể đọc hiểu lòng người qua giai điệu.
Della Hathaway: Độ thiện cảm +10
Della Hathaway: Độ thiện cảm +10
Trước mặt độ thiện cảm: 50 điểm.
“Cảm ơn anh đã tin tôi, nhưng tôi phải nói thẳng: chuyện ám sát anh có liên quan tới tôi.”
“Trên thế giới có một bình đài sát thủ chuyên nhận ‘dịch vụ’ mua g.i.ế.c người. Hẳn Trần tiên sinh đã đắc tội ai đó, nên bị người ta dùng khoản treo thưởng khổng lồ đưa lên bảng treo thưởng.”
“Những tin này tôi cũng chỉ vô tình biết được.”
Cô dừng một nhịp, rồi kể:
“Khoảng tám năm trước, lúc mới vào trung học, tôi thường bị bạn học bắt nạt—trong lớp cũng có, ký túc cũng có. Vì trong người tôi có nhiều dòng máu, họ mắng tôi là con hoang, thậm chí ra tay.”
“Ngày nào tôi cũng sợ hãi, đến mức không dám tới trường.”
Nói đến đây, Della ngó ra cửa sổ, như đang sống lại chuỗi ký ức nghĩ mà rùng mình.
Trần Viễn khẽ sững. Không ngờ một siêu sao quốc tế từng được vạn người chú ý lại có tuổi học trò bị bạo lực học đường như thế. (Mà cũng phải, ở Mỹ, gốc Á dễ bị kỳ thị, thậm chí nhiều khi còn kém hơn cả người da đen. Huống hồ nàng quá xinh đẹp—nữ sinh đẹp quá thường khó có bạn, lại dễ bị ganh tị vì nam sinh đều mến mộ. Không bắt nạt cô thì bắt nạt ai?)
Anh im lặng lắng nghe.
“Thời điểm đó, tôi thậm chí từng nghĩ đến tự sát. Sau này một người đàn ông xuất hiện—Jeffrey.”
“Bề ngoài, hắn là hướng đạo sinh; thực chất là một cuồng đồ g.i.ế.c người. Hắn đưa tôi độc dược không màu không mùi, và một bạn học từng bắt nạt tôi đã c.h.ế.t vì độc. Từ đó, tử huyệt của tôi nằm trong tay hắn—và tôi bị hắn bài bố.”
“Hắn bảo đó chỉ là thuốc đau bụng. Tôi thật sự không biết sẽ khiến người ta chết. Khi nhận ra thì đã không còn đường quay lại.”
“Sau đó chẳng hiểu sao, cơ hội đến dồn dập, tôi bất ngờ nổi tiếng.”
“ Tôi yêu âm nhạc vì nó giải phóng nỗi đè nén trong tim, nào ngờ có ngày thành minh tinh. Jeffrey rất có thủ đoạn, từng bước bồi dưỡng tôi thành siêu sao quốc tế.”
“Rồi hắn bắt đầu sắp xếp tôi làm những chuyện khó lý giải. Thí dụ như, câu dẫn đàn ông. Tôi nhớ năm 19 tuổi, vừa mới biết yêu, tôi gặp một người đàn ông rất ưu tú. Tôi thích anh ấy, thật sự động lòng. Chúng tôi còn thề hẹn với nhau …”
“ Nhưng ngày hôm sau, anh ấy chết— bị đầu độc. Lúc đó tôi mới biết, thì ra Jeffrey mượn danh tôi để mời anh ấy đến. Người đàn ông kia chính là mục tiêu ám sát của hắn. Từ khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau, mọi thứ đã được sắp đặt.”
“ Tôi trơ mắt nhìn người mình yêu bị giết, mà bất lực. Vì tôi nhát gan. Tôi yếu đuối.”
“Trần tiên sinh, cái c.h.ế.t của Jeffrey— có liên quan đến anh không?”
Kể xong một đoạn chuyện, Della bất ngờ chuyển đề, hỏi thẳng mối liên hệ giữa Trần Viễn và cái c.h.ế.t của cò môi giới.
“Della tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Dù sao cũng cảm ơn anh. Qua đợt phong ba này, tôi sẽ chọn ẩn lui, cuối cùng thoát khỏi kiểm soát.”
Trần Viễn không thừa nhận, cô cũng không truy hỏi nữa. Trong lòng mặc định là anh làm. Câu chuyện của cô thật hay giả, khó mà biết. Có phần thật, có phần thêm mắm dặm muối—cũng có khi tất cả là thật, hoặc chỉ là một câu chuyện được biên.
Trần Viễn không mấy hứng đi xác minh. Anh thấy bữa này … ăn cũng ổn.
“Bò bít tết ở đây ngon, nhưng tay nghề đầu bếp vẫn còn thiếu. Lần sau tôi mời Della tiểu thư một bữa—coi như đáp lễ.”
“Trần tiên sinh cũng biết xuống bếp?”
“Đương nhiên.”
“Phải rồi, thêm WeChat đi. Liên hệ trên đó tiện hơn, sau này biết đâu có hợp tác.”
“WeChat? Nhưng tôi … không có WeChat.”
“Vậy thì tự cô cài. Tôi dạy cho cô.”