Cha ta đã nhận được lời hứa của Lý Minh Chiêu, không còn kiềm chế Giang Minh Nguyệt nữa.
Ông mặc kệ nàng ta làm trời làm đất.
Ngay cả khi nàng ta vì một nha hoàn không bưng vững khay trà nóng, làm đổ lên chiếc váy mà nàng ta yêu thích nhất, đã vung kiếm c.h.é.m đứt đôi tay của nha hoàn đó.
Ta đứng một bên, kinh hãi đến cứng đờ toàn thân.
Nàng ta phủi vết m.á.u trên kiếm, phớt lờ tiếng nha hoàn đổ trên đất khóc lóc, rên la đau đớn, chỉ vào vết ướt nhỏ trên váy, nhìn xuống ta nói.
"Liếm sạch đi."
Ta không từ chối, dù chỉ một giây.
Liếm sạch bách.
Nàng ta cười ngả nghiêng, nói ta giống một con chó.
Ta chỉ biết nhịn nhục và cười.
Trước khi có được quyền lực và địa vị, mọi sự thanh cao, mọi cá tính đều là án tử.
Ta đã "ốm nặng" một trận, sốt cao không dứt.
Đồng thời, trên đường Trường An, tiểu vương gia đã lập võ đài tỷ võ.
Người chiến thắng, tên là Triệu Toại, không chỉ bách phát bách trúng, mà kiếm thuật còn vô song.
Hắn, một kẻ xuất thân từ tầng lớp bình dân, lại đánh bại một đám vương tôn công tử quý tộc.
Hắn ung dung chiến thắng, có một cô nương vây xem đã dũng cảm bày tỏ tình yêu.
Hắn không hề lay động, thẳng thắn đáp.
"Ta đã có người trong lòng, không thể cưới nàng."
Cô nương đó hỏi hắn người trong lòng là ai, hắn đáp, Giang gia Minh Nguyệt.
Lời này vừa thốt ra, sự hâm mộ và khao khát đối với Giang Minh Nguyệt lại càng tăng thêm.
Người đời luôn dùng số lượng nam tử ái mộ để xác định sự thành công của một người nữ tử nào đó.
Giang Minh Nguyệt yêu thích kiếm thuật, nhưng những lần tìm người để tỉ thí đều không thỏa mãn.
Những sư phụ đi cùng, đương nhiên không dám đánh thật với nàng.
Tính tình nàng ta thất thường, khi nổi giận, chuyện g.i.ế.c người cũng đã xảy ra.
Nàng ta phi ngựa đi tìm người nam tử dám công khai bày tỏ tình yêu với nàng ngay giữa chốn đông người.
Phải biết rằng, từ khi nàng ta đính hôn với Lý Minh Chiêu, tất cả các nam nhân trong kinh thành đều tránh xa nàng.
Nàng ta chưa từng thấy người nào to gan đến vậy.
Nàng ta bắt đầu tò mò về hắn.
Triệu Toại là một người hoàn toàn khác với Lý Minh Chiêu.
Lý Minh Chiêu là thái tử, là vị "nhân quân" được gửi gắm nhiều kỳ vọng.
Những lời hắn nói về ta, chẳng phải cũng chính là đang nói về một cuộc đời bị người khác sắp đặt của hắn sao.
Nhưng Triệu Toại thì khác.
Hắn là một kiếm khách tự do, phóng khoáng, không bị ràng buộc.
Thân phận này, đủ phong lưu, đủ để mê hoặc một cô nương khuê phòng chỉ nhìn thấy một góc giang hồ qua những câu chuyện.
Triệu Toại chỉ vài lời đã vẽ ra một thế giới đầy lãng mạn, hữu tình trước mắt Giang Minh Nguyệt.
Khiến nàng ta khao khát.
Ngày rằm tháng Giêng, vì Giang Minh Nguyệt lén lút gặp Triệu Toại, cha ta đã nhốt nàng ở nhà và thi gia pháp.
Lần này, roi mây vẫn bị đánh gãy, ý chí của nàng vẫn không hề thay đổi.
Khi náo nhiệt nhất ở phố chợ, phủ thừa tướng lại một mảnh c.h.ế.t lặng.
Triệu Toại đứng ở bức tường sau của phủ thừa tướng, nơi gần Giang Minh Nguyệt nhất, thả hàng trăm chiếc đèn Khổng Minh.
Ánh đèn rực rỡ như ban ngày. Hắn lật tường, ôm lấy Giang Minh Nguyệt mắt đỏ hoe, đứng trên mái hiên nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt của thế gian.
Đường Trường An chen chúc người. Giang Minh Nguyệt thấy một nữ tử bị lạc khỏi nhóm bạn ở núi Đại Ngao, bị mấy tên buôn người dồn vào góc tường trêu chọc.
Kịch bản " anh hùng cứu mỹ nhân" đã diễn ra ngoài đời thực.
Triệu Toại từ trên trời giáng xuống.
Từ đó, nàng ta thầm trao trái tim.
Cùng hắn, phiêu bạt chân trời.
Giang Minh Nguyệt chìm đắm trong lần rung động đầu đời của thiếu nữ.
Nàng ta đã quên mất nha hoàn mà nàng ta c.h.é.m đứt tay, khẩn cầu nàng ta tha mạng, đã từng kể cho nàng nghe.
"Nô tỳ có một vị hôn phu đang học kiếm ở núi Chung Nam, lợi hại lắm.
"Chờ chàng học thành tài trở về, sẽ đến phủ thừa tướng cưới nô tỳ.
"Lúc đó, nô tỳ cũng có thể làm một cô dâu xinh đẹp một lần!"
Nhưng nha hoàn đó, cuối cùng đã c.h.ế.t vào đêm mất đi đôi tay.