TA ĐÃ BUÔNG BỎ TRÁI TIM

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đã là canh năm rồi.

Một khắc nữa, ta và Lý Minh Chiêu phải vào cung vấn an Bệ hạ và Hoàng hậu.

Lý Minh Chiêu sau cơn say, mắt đầy tơ máu.

Hắn ngồi trên giường, đầu đau khó chịu, nhìn ta, chờ ta đến giúp hắn đi giày đội mũ.

Ta không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Hắn chờ mãi không thấy ta đến, có chút tức giận, đi đến ngồi trước mặt ta, gõ gõ lên mặt bàn.

"Rót trà cho cô."

Ta liếc nhìn những ngón tay thon dài, trắng nõn của hắn, rồi thu ánh mắt lại.

"Trong ấm trà có sẵn rồi."

Hắn sầm mặt xuống, "Cô là thái tử."

Ta ngước mắt nhìn hắn:

 "Ta là thái tử phi mà chàng rước về bằng mười dặm hồng trang, đã được ghi tên vào ngọc điệp, không phải nha đầu chàng mua về."

Hắn hừ một tiếng, bực bội tự rót một ngụm trà lạnh uống vào.

Nhân lúc hắn uống nước, ta kể lại chuyện tối qua với thái giám Chu cho hắn nghe, không sót một chi tiết nào.

Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm trọng, ánh mắt nhìn ta có chút dò xét.

Ta bình thản nhìn lại hắn.

"Lý Minh Chiêu, ta làm thái tử phi một ngày, sẽ làm tròn trách nhiệm của mình một ngày, phù trợ chàng.

"Phu thê một ngày, chúng ta vinh quang thì cùng vinh quang, tổn hại thì cùng tổn hại.

"Ta tôn trọng chàng, chàng cũng phải tôn trọng ta.

"Cuối cùng, số tiền đã chi ra và tiền chuộc thân, đều là của hồi môn của ta. Chàng phải trả lại cho ta."

Hắn không nhịn được, nắm tay lại, chống lên trán, bật cười thành tiếng.

"Cô đường đường là trữ quân một nước, chẳng lẽ lại quỵt nợ một tiểu nữ tử như nàng sao?"

Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không trách ta tự ý hành động, cũng không trách ta can dự vào chính sự.

Điều đó chứng tỏ, hắn hài lòng với cách làm của ta.

Nước cờ này, ta đã đi đúng.

Ta đặt bút xuống, nhìn hắn, khóe mắt cong cong nở nụ cười.

Hắn cười, nhìn thẳng vào mắt ta một lát, rồi lông mi khẽ run lên, nhanh chóng dời đi.

Trước khi xuất phát, Lý Minh Chiêu ngâm mình trong một thùng nước lạnh hai nén hương.

Khi ra ngoài, tay hắn lạnh buốt, nhưng mặt lại nóng bừng, đỏ một cách bất thường.

Hắn hắt hơi liên tục, bực bội nói với ta.

"Bây giờ nàng là thái tử phi của cô. Sau này nàng phải trông chừng cô, không cho cô uống nhiều rượu, càng không cho cô say rượu làm loạn.

"Rượu làm hỏng việc. Thái giám Chu là một tiểu thái giám không có quyền thế, nàng lại vừa may 'mèo mù vớ cá rán', tình cờ gặp lúc hắn có việc khó.

"Nếu tối qua đến là thái giám được sủng ái bên cạnh phụ hoàng, chỉ sợ hôm nay cô không tránh khỏi bị phụ hoàng trách mắng, ít nhất cũng phải bị cấm túc một thời gian.

"Không nên uống rượu."

Ta nhíu mày lo lắng, gật đầu, cúi người lại gần hắn, trán kề trán hắn.

Mắt hắn kinh ngạc trợn tròn.

Ta lo lắng nói.

"Nóng quá."

Ta thúc giục xa phu đánh xe nhanh hơn.

"Đến cung rồi phải lập tức cho thái y xem, tuyệt đối không được để lại di chứng gì.

"Lý Minh Chiêu, chàng có khó chịu lắm không? Chàng tựa vào vai ta ngủ một lát có được không?

"Ngủ dậy là đến rồi."

Hắn nhíu mày tránh né sự đụng chạm của ta.

"Làm gì thế, Giang Thiền, ta, ta không phải con nít đâu...

"Chúng ta đã nói rồi, chờ tỷ tỷ nàng quay về, nàng sẽ đi.

"Người cô thích chỉ có Minh Nguyệt! Nàng có thể tự trọng một chút không."

Ta mạnh mẽ giữ lấy khuôn mặt hắn, nghiêm túc để đầu hắn tựa vào vai ta, kéo chăn đắp kín hơn một chút.

"Chàng bây giờ là phu quân của ta. Ta phải đảm bảo an toàn cho chàng, nếu không chàng không còn mạng, ta còn phải thủ tiết cho chàng. Ta làm sao có thể rời khỏi Đông cung, đi tìm người trong lòng của ta?

"Chàng mau ngủ một lát đi. Ngủ dậy là đến rồi.

"Hồi nhỏ, khi ta bị ốm, nương ta cũng đối xử với ta như vậy."

Hắn vừa định nói, lại hắt hơi một cái.

Hắn mệt mỏi vùi đầu vào cổ ta, mí mắt cứ đánh nhau, mơ màng hỏi ta.

"Nương, nương nàng, bà ấy có khỏe không?"

Ta nhẹ nhàng nói.

"Bà ấy rất khỏe. Chàng cũng phải thật khỏe.

"Lý Minh Chiêu, chàng bây giờ trên danh nghĩa là người thân cận và quan trọng nhất của ta. Chàng tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."

Mặt Lý Minh Chiêu ngay lập tức đỏ bừng hơn một chút, hơi thở cũng nóng hơn một chút.

"Nàng, nàng im đi."

Ta nén cười, vô tội và lo lắng quan tâm hắn.

"Vậy được rồi.

"Chàng còn khó chịu không, Lý Minh Chiêu?"

Hắn khó khăn nhắm mắt, "Không khó chịu nữa."

Ta " à" một tiếng, biết mà vẫn hỏi.

"Sao lại có thứ gì đó cộm cộm vào người ta thế này."

Hắn ngay lập tức xấu hổ đến mức giận dữ.

"Nàng im đi!"

Tai hắn đỏ ửng như rỉ máu, mắt cũng long lanh ướt át.

Vì sốt, cả người hắn trở nên yếu ớt.

Không thể không nói, hắn có một vẻ ngoài rất đẹp.

TA ĐÃ BUÔNG BỎ TRÁI TIM

4