TA ĐÃ BUÔNG BỎ TRÁI TIM

8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Triệu Toại đánh trống kêu oan, đòi lại công bằng cho vị hôn thê đã c.h.ế.t của hắn, Đan Quế. Hắn tố cáo Giang Minh Nguyệt đã g.i.ế.c người.

Đan Quế không phải là nô tỳ gia sinh của phủ thừa tướng.

Cũng không phải là nha hoàn đã ký khế bán thân chết.

Giang Minh Nguyệt không có quyền g.i.ế.c hại nàng ta.

Trên triều, sắc mặt cha ta vô cùng khó coi, suýt nữa không cầm vững chiếc hốt.

"Một lời nói bậy!"

Lý Minh Chiêu không có lòng tham gia triều chính, bây giờ, đã là ta giám quốc.

Cha ta đầy tự tin, cho rằng ta sẽ trừng phạt Triệu Toại.

"Nương nương, kẻ này ăn nói hàm hồ, vu khống nữ nhi của thần. Tội đáng muôn chết!"

Ta cười nhạt.

"Vậy sao?

"Bản cung sao lại nhớ là có chuyện này.

"Khi Giang Minh Nguyệt chặt đứt đôi tay của Đan Quế, bản cung hình như đang ở bên cạnh, tận mắt chứng kiến.

"Thừa tướng cho rằng bản cung sẽ nói dối sao?

"Chúng ta là người có quyền thế, càng phải tuân thủ lễ pháp, tuyệt đối không được bao che người nhà, để dân chúng thất vọng."

Môi cha ta run rẩy, ngước nhìn ta với vẻ không thể tin nổi.

Giờ phút này, ông mới hiểu.

Ta chưa bao giờ là quân cờ trong tay ông.

Sự ngoan ngoãn của ta đều là giả vờ.

Gả ta vào Đông cung, là sự lựa chọn sai lầm nhất trong đời ông.

Ta sẽ không trở thành viên đá lót đường cho những người đàn ông họ Giang tiến vào triều đình.

Ta là bùa đòi mạng của Giang gia.

Nhưng, tất cả là do họ tự chuốc lấy.

Trận chiến với tam hoàng tử, đã giáng một đòn quá lớn vào Lý Minh Chiêu.

Đêm nào hắn cũng gặp ác mộng, càng ngày càng dựa dẫm vào ta, không thể rời xa ta.

Mỗi ngày trước khi ta đi, hắn đều nắm lấy tay ta, cầu xin như một con mèo nhỏ.

"A Thiền, nàng đừng đi, đừng đi có được không?

"Nàng ôm ta thêm một lát, ôm ta đi."

Hắn sẽ khóc, sẽ rơi lệ, sẽ cầu xin ta yêu hắn.

Hoàng hậu vì hắn mà lâm bệnh nặng, những quần thần từng ủng hộ hắn đều đã rời bỏ hắn.

Hắn bị giam cầm trong thâm cung này, bị giam cầm trong sự thất bại dưới cái mác nhân từ của mình.

Chỉ có ta và con của chúng ta ở bên cạnh hắn.

Những gì hắn có thể nắm giữ bây giờ.

Chỉ có bàn tay của ta.

Nhưng ta chỉ là, từng ngón từng ngón bẻ tay hắn ra, đẩy hắn ra.

Sau đó, cười một cách giả tạo, dịu dàng nói với hắn.

"Lý Minh Chiêu, ta phải đi g.i.ế.c người rồi.

"Chàng sẽ ở nhà nấu cơm chờ ta và A Vu dùng bữa, đúng không?"

Hắn gật đầu, hoảng hốt cầu xin ta.

"A Thiền, nàng về sớm nhé. Ta đang đợi nàng."

Ta có chút vui vẻ sờ lên mặt hắn.

"Lý Minh Chiêu, ta đột nhiên không muốn chàng c.h.ế.t nữa.

"Chàng ở bên cạnh ta được không? Một mình ta, buồn chán lắm."

Hắn ngoan ngoãn gật đầu.

"Được thôi, A Thiền. Ta sẽ ở bên cạnh nàng, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng."

Ta cho người dừng việc cho Lý Minh Chiêu uống ngũ thạch tán.

Nếu cứ tiếp tục.

Hắn sẽ trở thành một kẻ ngốc.

Như vậy thì, quá vô vị rồi.

TA ĐÃ BUÔNG BỎ TRÁI TIM

8