"Cái gì?? Cải tà quy chính??" Làm như cô viết truyện gì tà đạo lắm ấy!
Chu Nguyệt Thần ôm tim ra vẻ đau đớn: "Đừng viết truyện nhạy cảm nữa! Ôi đau lòng quá. Ngày xưa Đồng Đồng nhà tớ là một bé ngoan, giờ đi theo con đường ‘tình tiết không đứng đắn’ rồi sao?"
Lộ Hi Đồng bật chế độ biện luận: "Tào lao! Lộ Hi Đồng tớ là người đoan chính! Không nói lời dơ bẩn, không viết truyện loạn luân!"
"Ồ? Thật thế à?" Chu Nguyệt Thần cười nham hiểm rồi mở điện thoại: "Vậy để tớ đọc một đoạn thật đậm chất nghệ thuật để kiểm chứng xem sao nhé..."
"Đừng đừng đừng đừng đừng! Chị ơi tha mạng! Em sai rồi!" Mặt Lộ Hi Đồng đỏ ửng, vội vàng đưa tay bịt điện thoại lại: "Tha cho tớ đi mà! Giữ chút thể diện cho tớ chứ!"
"Thế thì cậu về Khuông Khuông đi. Tuy nhiều quy định nhưng không ép cập nhật kiểu hành xác." Chu Nguyệt Thần nói đầy thâm ý: "Người trẻ à, quan trọng nhất vẫn là giữ gìn sức khỏe đấy."
"Khuông Khuông à..."
"Ừ. Tớ thấy phong cách của nó cũng hợp với cậu mà. Mà trụ sở Khuông Khuông cũng gần công ty mình thì phải?"
Nghe cũng hợp lý đấy... Nhưng nói thật là cô vẫn thấy mệt mỏi với cái đống quy định rườm rà của bên đó.
"Để tớ suy nghĩ thêm vậy."
Dù ngày xưa khi viết truyện cô suốt ngày than mệt như trâu kéo cày, nhưng giờ ngưng viết cái lại thấy kỳ kỳ.
Kiểu như có một khoảng trống vô hình cứ lởn vởn trong lòng cô, mà dù cày game hay xem clip cũng chẳng thể lấp nổi.
Thế này là số trời bắt làm việc à?
Lộ Hi Đồng lăn qua lăn lại trên giường, rồi lại không nhịn được mà mở Weibo.
Túm Lấy Tác Giả Tàn Nhẫn Thúc Giục Cập Nhật: [Cố lên Thái Thái! Định đăng truyện tiếp theo ở đâu chưa?]
Lộ Hi Đồng định gõ vào khung chat [Có lẽ là Văn Học Khuông Khuông...], nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn xóa sạch.
Tả Trạch: [Mình chưa quyết định.]
Tả Trạch là bút danh của Lộ Hi Đồng trên Thược Dược, cũng là tên cô dùng trên Weibo.
Người kia dường như cũng đang online, rep lại rất nhanh: [Thái Thái tính đến Khuông Khuông à? Ổn đấy, đó là nền tảng đọc lớn nhất dành cho nữ giới mà.]
Lời khuyên của Chu Nguyệt Thần là đưa cô đến sát rìa Khuông Khuông, thì câu trả lời của người này giống như đẩy nhẹ một cái cho cô rơi hẳn vào đó.
Tả Trạch: [Sao lại chọn Khuông Khuông?]
Túm Lấy Tác Giả Tàn Nhẫn Thúc Giục Cập Nhật: [ Tôi thấy nền tảng đông người dùng, mà văn của Thái Thái thì xứng đáng được nhiều người biết đến.]
Tả Trạch: [Nếu gửi truyện đi, mình sẽ báo bạn đầu tiên.]
Ngay lúc đó, một cọng rơm cuối cùng bay tới...
Túm Lấy Tác Giả Tàn Nhẫn Thúc Giục Cập Nhật: [Lúc trước tôi có nói chuyện hợp tác với Khuông Khuông, tiện thể xin được email của chủ biên. Thái Thái muốn thì ôi sẽ thử gửi cho ảnh xem sao.]
Nói rồi người đó gửi luôn email qua.
... Thế này rồi thì còn gì để do dự nữa?
Tả Trạch: [Cảm ơn sự ủng hộ của gái yêu.]
Túm Lấy Tác Giả Tàn Nhẫn Thúc Giục Cập Nhật: [Chờ tin tốt từ Thái Thái nha~ /trái tim/ /trái tim/]
Lộ Hi Đồng đặt điện thoại xuống, trong lòng hơi lo lắng. Cô luôn cảm thấy mình chỉ là một cây bút sáp tình nhỏ xíu, chẳng biết viết có hay không mà lại có một độc giả nhiệt tình đến thế...
Hay là... thử thật xem nhỉ?
Cô ngồi xem lại từng tin nhắn mà "Túm Lấy Tác Giả Tàn Nhẫn Thúc Giục Cập Nhật" gửi, tim cứ đập thình thịch như sắp mọc cánh bay lên.
Chủ biên Khuông Khuông à? Cô thực sự muốn biết rốt cuộc là ông già cổ hủ nào mà lại đặt ra mớ kiểm duyệt quá lố như thế!
Còn ở một màn hình khác, người đàn ông ấy khẽ nhếch môi cười nhẹ.
Cuộc sống thường nhật của anh có thể nói là đơn điệu đến tẻ nhạt, ngoài công việc và chứng khoán thì chỉ còn đọc tiểu thuyết và câu cá.
Không rõ là do bản năng săn mồi thời nguyên thủy còn sót lại, hay chỉ vì cảm giác “trúng thưởng” khi nhấc cần, mà câu cá đã trở thành sở thích không dứt ra nổi.
Đặc biệt là vào khoảnh khắc con cá mắc câu, adrenaline dâng trào, tay run run vì phấn khích. Cái khoái cảm đó đúng là gây nghiện thật sự.
Anh câu cá cũng được 3, 4 năm rồi. Nhưng nếu nói đến "câu người"... thì đây là lần đầu.
Chỉ là lần này, anh không chỉ chờ một cú giật cần ngẫu nhiên nữa. Nói thì có vẻ hơi khiêm tốn, nhưng thật ra anh đang rất mong chờ một câu trả lời "gật đầu" từ bên kia.
Thế thì, nhân dịp nghỉ ngơi này... đi câu con cá béo lớn ấy cũng được nhỉ?