Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 101: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thanh Linh nhìn nàng đi mất, không khỏi thở phào. Quả nhiên, tuy phu nhân ngoài miệng không nói nhưng vẫn rất để ý đến Thế tử gia!

Lâm Tư Niệm đến Tạ phủ, nhưng không đi vào cổng chính. Nàng đi vòng qua vách tường bên ngoài phủ đến dưới một gốc cây táo, quấn dây lên cành cao nhất, hai chân mượn lực trên lưng ngựa đạp một cái liền nhảy lên trên tường.

Lúc nhảy xuống có chút khó khăn, nàng suýt chút nữa đã trẹo chân, vốn là một người què, trật chân rồi càng khó đi hơn.

Lâm Tư Niệm cảm thấy bản thân có bướng bỉnh, cửa chính đường đường không chịu đi, lại giống như tên trộm đi trèo tường.

Nàng âm thầm vào thư phòng, Tạ Thiếu Ly không có ở đây, nàng lại lui ra, xoay người bước đến hành lang dài trong viện.

Tạ Thiếu Ly quả nhiên đang ở đây, bên cạnh đã chồng chất vài vò rượu.

Hắn làm người nho nhã, tư thái uống rượu lại rất hào phóng, dường như là ôm rượu điên cuồng uống. Lâm Tư Niêm lặng lẽ nhìn bóng dáng cường tráng của y, cuối cùng hạ quyết tâm bước đến.

Ai ngờ còn chưa đến gần, Tạ Thiếu Ly đã phát hiện ra trước, ném vò rượu về phía nàng.

Mắt Tạ Thiếu Ly sắc bén như báo, Lâm Tư Niệm cả kính, biết bản thân đã bị hiểu lầm là kẻ trộm liện thuận thế lùi về sau một bước, không ngờ cái chân bị thương không có lực, nàng đứng không vững liền ngã về phía sau.

Một quyền của Tạ Thiếu Ly đến trước mặt nàng, lại như phản ứng được mà vội vàng rút về, hóa thành cái ôm ôm lấy eo nàng.

Cánh tay trên eo thon dài rắn chắc, Lâm Tư Niệm nhìn mắt y, tất cả nhũng ký ức ấm áp trong nháy mắt đều ùa về, nàng thuận thế tựa vào lòng Tạ Thiếu Ly, hít mũi, ghét bỏ nói: "Toàn là mùi rượu."

Tạ Thiếu Ly còn đang ngây ngốc nhìn nàng, trong con ngươi trong suốt lạnh lùng tràn đầy nghi ngờ, đuôi mắt còn mang theo một vệt đỏ. Một lúc sau, y mới lắc đầu, dò hỏi: "... Phi Phi?"

"Là muội." Lâm Tư Niệm cười nhẹ một cái, nâng tay xoa đuôi mắt y: "Huynh khóc ư?"

Tạ Thiếu Ly không nói, chỉ ôm nàng chặt hơn, ngậm ngùi nói: "Lại mơ thấy muội rồi."

Được rồi, xem ra không phải là khóc, là say.

Lâm Tư Niệm đã lâu không có lúc thanh thản như bây giờ, gần đây nàng luôn thử đè ép lệ khí trong người, hiểu quả rõ rêt, lại nhìn thấy Tạ Thiếu Ly giống như tia nắng giữa bầu trời đen tối, thắp sáng thế giới âm u của nàng.

Nàng và Tạ Thiếu Ly ôm hôn vào phòng, ngã lên giường. Tạ Thiếu Ly vươn ra đầu lưỡi ẩm ướt, từng chút l.i.ế.m đôi mắt và bờ môi nàng. Lâm Tư Niệm rất nhiệt tình, hai người đã hơn một tháng chưa làm, nàng cũng rất nhớ y.

Mắt nhìn lên cung tên trên dây, Tạ Thiếu Ly giống như lại nghĩ đến chuyện gì liền nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

Lúc Lâm Tư Niệm bị Tạ Thiếu Ly đẩy ra còn có chút ngẩn người.

Chuyện gì vậy, chẳng lẽ Tạ Thiếu Ly chán ghét nàng rồi sao? Nhưng y rõ ràng vẫn có phản ứng mà.

Hừm, phản ứng không lớn như bình thường.

Lâm Tư Niệm cắn môi, không cam tâm mà lại quấn lên người Tạ Thiếu Ly, cả người dường như dính chặt trên người y, còn không quên ngẩng đầu hôn cằm y.

Tiễn đã lên dây, sao lại không bắn? Huống hồ nàng gần đây tâm trạng rất tốt, chỉ muốn cùng Tạ Thiếu Ly lăn một chổ, bù đắp lại hơn điểm thiếu thốn hơn nửa tháng nay.

Tạ Thiếu Ly bị nàng quấn đến tang ửng đỏ, nhưng trên mặt vẫn rất nghiêm túc, kéo Lâm Tư Niệm trên người xuống, đè vai nàng lại buộc nàng phải ngồi lại trên giường, rồi lại bắt được bàn tay đang làm bậy của nàng đặt gọn gàng trên đầu gối.

Làm xong những việc này, y mới mãn ý gật đầu, xoay người đến chiếc tủ thấp ở trong phòng tìm gì đó.

Tạ Thiếu Ly vừa xoay người, Lâm Tư Niệm liền thả lỏng chân tay, lười biếng tựa vào giường, tự tiếu phi tiếu quấn lấy lọn tóc rũ xuống. Nàng muốn nhìn xem cái tên say rượu Tạ Thiếu Ly này lại muốn làm trò quỷ gì.

Tạ Thiếu Ly ôm một cái hộp gỗ nhỏ ra.

Chiếc hộp gỗ kia trông rất quen mắt, lúc trước Lâm Tư Niệm lúc sắp xếp đồ đặc đã từng thấy, vì phía trên bị khóa nên nàng cho rằng bên trong cất giấu thứ gì đó rất cơ mật, liền chưa bao giờ dám mở ra xem. Nhưng lúc này, Tạ Thiếu Ly lại dùng chìa khóa mở ra, ôm lấy chiếc hộp vào lòng như bảo bối.

Lâm Tư Niệm khó nén tò mò, vươn dài cổ nhìn trộm, nhưng lại bị Tạ Thiếu Ly quay đầu lại trừng một cái.

Tuy y đã say, nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, Lâm Tư Niệm ngượng ngùng thu cổ lại, một tay gãy gái cười nói: "Huynh đừng lo lắng, muội chưa nhìn thấy gì cả."

Nghe nàng nói như vậy, Tạ Thiếu Ly lại càng không vui nhíu mày lại.

Y trầm mặc hồi lâu, giống như hạ quyết tâm, rồi mới cẩn thận lấy đồ vật trong chiếc hộp ra, đưa đến trước mặt Lâm Tư Niệm, không khỏi đắc ý nói: "Phu nhân ta tặng ta đó."

Lúc thấy món đồ trong tay y, Lâm Tư Niệm liền trợn to mắt.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 101: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?