Y với nàng, không biết là ai trúng độc của ai.
Hai người mười ngón tay đan chặt, hô hấp giao triền, tóc đan vào nhau, trận triền miên này vô cùng thỏa thích lâm ly.
Lâm Tư Niệm tỉnh lại trong lòng Tạ Thiếu Ly, trời đã tối rồi, trong phòng chỉ có một ngọn nến, ánh sáng hôn ám mà ấm áp.
Ánh mắt Lâm Tư Niệm còn chưa mở, khóe miệng đã lặng lẽ nhếch lên, gò má cọ cọ lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của Tạ Thiếu Ly, đặt xuống một nụ hôn, tâm tình lười nhác như một con hồ ly thỏa mãn.
Tạ Thiếu Ly lại bị nàng cọ ra lửa, khó chịu kêu lên, nhìn chằm chằm vào mái tóc đen mượt của Lâm Tư Niệm nói: "Phi Phi, muội khác lúc trước rồi."
"Khác chổ nào?" Động tác của Lâm Tư Niệm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn y cười, trên đôi môi đỏ thắm còn lưu lại ánh nước, nhìn vào giống như đóa hoa lộ trong sương mù, vô cùng mê người.
"Không nói được, luôn cảm thấy cách ta càng ngày càng xa." Tạ Thiếu Ly vỗ về gò má nàng: "Có lẽ ta vừa xoay người một cái, muội sẽ lại biến mất."
Hai tay Lâm Tư Niệm quấn lấy trên người y, chạm vào da thịt trên người y, đôi mắt hẹp dài rất lãnh diễm, giống như đóa hoa đang nở rộ trong sương mù, khiến người ta không thể nhìn rõ.
"Muội yêu huynh, đồ ngốc." Ngón tay nàng vẽ một vòng quanh n.g.ự.c y, cười nói: "Mặc dù sau này phải rời xa huynh, huynh cũng phải tin rằng muội không phải không yêu huynh, mà là có điều bất đắc dĩ mà thôi..."
Còn chưa đợi nàng nói hết, Tạ Thiếu Ly đã ôm trụ gáy nàng, hung hăng hôn lên môi nàng.
"Không được nói những lời này." Tạ Thiếu Ly cắn môi nàng, ánh mặt lạnh lùng hung ác: "Nghĩ cũng không được nghĩ."
Lâm Tư Niệm ngẩn người, lập tức bật ra một tiếng cười nhẹ.
Lúc này cười lên là một sự lựa chọn sai lầm, quả nhiên, Tạ Thiếu Ly nhíu mày, hôn càng mạnh hơn.
Hai người hôn một trận quên trời quên đất, Lâm Tư Niệm khó khăn lắm mới thở được, cắn lấy bờ môi đỏ mọng nói: "Huynh biết không Thiếu Ly ca ca, bộ dáng lúc huynh hung dữ rất anh tuấn, muội vừa nhìn thấy cả người liền mềm nhũn."
Những lời này như nước sạch vào chảo dầu, Tạ Thiếu Ly bị tình dịch dằn vặt đến đỏ mắt, cả người trên dưới đều cứng lên.
Hai người lăn lộn một đêm, cho đến khi bụng kêu gào mới ngừng.
Lâm Tư Niệm nằm trên giường, mệt mỏi đến một ngón tay cũng lười động, chỉ nhìn thấy Tạ Thiếu Ly khoác lên người ngoại bào mỏng, lấy khăn lau người giúp nàng.
Sau khi đơn giản lau qua, Tạ Thiếu Ly lại đắp chăn lên cho nàng, nắm tay càng cau mày nói: "Sao tay vẫn lạnh thế này, muội có phải..."
Lâm Tư Niệm đã đoán được y muốn nói gì, liền đánh gãy lời của y: "Muội không còn ho ra m.á.u nữa, huynh yên tâm, muội biết chừng mực."
Tạ Thiếu Ly không nói nữa, chỉ nắm tay nàng càng chặt.
Lâm Tư Niệm vẫn còn chút hoảng hốt. Lúc trước nàng quá hận mà đã đáp ứng giao dịch với Hoa Lệ, bây giờ đ.â.m lao phải theo lao, nếu nói không hối hận là điều không thể, đặc biệt là mỗi lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tạ Thiếu Ly, nàng càng hối hận bản thân làm việc quá hấp tấp.
Nhưng Phá lập quyết công lực quá lớn, nàng bây giờ chỉ mới luyện hơn một tháng, nhưng đã cảm thấy cơ thể nhẹ chim, sức lực rất lớn. Không bao lâu nữa nàng chắc chắn có thể nhẹ nhàng thâm nhập vào cạnh Triệu Thạc, chính tay trả thù.
Dã tâm và sức mạnh là sự cám dỗ đáng sợ nhất trên thế gian này, nó có thể khiến người ta thành công, cũng có thể huy hoại người đó, Lâm Tư Niệm thực tủy biết vị, không thể quay đầu được nữa.
Chuyện nàng bây giờ có thể làm chính là liều mạng nắm lấy tia sáng cuối cùng, không được để bản thân trở thành một con quái vật chỉ biết g.i.ế.c người.
Tạ Thiếu Ly xuống giường, sai người đến thiện phòng chuẩn bị thức ăn đêm mang đến, khắp bàn đều là những món mà Lâm Tư Niệm thích ăn.
Lâm Tư Niệm lười động, Tạ Thiếu Ly liền đút nàng ăn từng miếng, đợi đến lúc nàng ăn no rồi mới ăn những thứ còn sót lại.
Tạ Thiếu Ly không phải là một người hoa ngôn xảo ngữ, tình cảm y dành cho Lâm Tư Niệm luôn được thể hiện trọng những tiểu tiết thế này.
Ví dụ như, ăn thức ăn luôn muốn nhìn nàng ăn xong mới động đũa, câu đầu tiên lúc về nhà luôn hỏi "Phu nhân đâu", vật nàng tặng ngoài miệng nói ghét bỏ nhưng sau lưng lại cất giữ như bảo bối...
Những ngày tháng sau khi mẫu thân mất, Lâm Tư Niệm đã trãi qua nổi đau tê tâm thực cốt, đến cả khi đối diện với Tạ Thiếu Ly sắc mặt cũng không tốt, thậm chí còn có xu hướng ác ý... Nhưng y chưa từng tức giận.
Ngươi xem, chỉ cần ngủ với y một đêm, nói vài câu dễ nghe, tất cả những ủy khuất y điều quên hết.
Lâm Tư Niệm thở dài, không kìm lòng được những lời tỏng lòng nói: "Muội có tài đức gì mà có thể khiến huynh thích muội đến vậy."
Tạ Thiếu Ly rũ mắt, nhấp ngụm cháo cuối cùng: "Muội nếu như không dằn vặt bản thân, chuyện đều có thể thương lượng với ta, ta sẽ càng thích muội hơn."