Đôi mắt trầm ổn của Tạ Thiếu Ly đỏ lên, y nhìn Lâm Tư Niệm mặt mày tái nhợt hồi lâu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Giang Chi Lí, khàn giọng nói: "Tình trạng này của muội ấy, phải làm sao?"
Giang Chi Lí nói: "Bệnh của nó..."
Giang Chi Lí còn chưa nói xong, Lâm Tư Niệm đã thoát khỏi lòng Tạ Thiếu Ly, lảo đảo đứng dậy, mím môi nói: "Con không có bệnh."
" Đúng, cái này không tính là bệnh." Giang Chi Lí sửa lại cổ áo, tựa tiếu phi tiếu, " Nhưng nếu con không chịu dừng lại, ta đoán rằng, con sống không nổi năm năm nữa."
Lâm Tư Niệm cũng hiểu vì sao Tạ Thiếu Ly lại tốn sức mang nàng đến Quảng Nguyên rồi, thì ra y đã sớm biết tình trạng của mình, luôn tìm cách hóa giải độc tính cho nàng... Nhưng tâm tính Lâm Tư Niệm bây giờ quá mẫn cảm, nàng không khống chế được không ngừng sinh ra các loại suy nghĩ cực đoan, cảm thấy Tạ Thiếu Ly đang gạt nàng.
Chẳng phải đã nói chỉ đến thăm Giang Vũ Đồng thôi sao?
Có gì mà không thể nói thẳng, lại làm nên trò khiến nàng không kịp đề phòng này?
Đại não Lâm Tư Niệm rất loạn, những ý nghĩ âm u trong đầu không ngừng nhảy lên, nàng biết bản thân lại sắp mất đi khống chế rồi.
"Ta vắng mặt một lúc." Nàng hít sâu một hơi, bỏ Tạ Thiếu Ly lại, trầm mặt bước nhanh ra ngoài.
Tạ Thiếu Ly muốn đuổi theo nhưng nàng càng đi càng nhanh, cuối cùng nhón mũi chân lên, liền nhảy tường ra ngoài.
Giang Vũ Đồng nghẹn họng nhìn trân trối: "Muội, muội ấy biết khinh công khi nào?!"
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly càng thâm trầm. Xem ra, Lâm Tư Niệm luôn che giấu thực lực trước mắt y, tình trạng của nàng có lẽ còn tồi tệ hơn những gì y tưởng tượng.
"Tiểu tử, đừng đuổi nữa. Thân là một nam nhân, đầu đội trời chân đạp đất, nếu như đến nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được vậy đừng tự xưng mình là nam nhân nữa." Giang Chi Lí ở đằng sau cười nói: "Con đến đây, ta nói cho con biết phải làm thế nào."
Tạ Thiếu Ly nhìn về hướng Lâm Tư Niệm đi, cuối cùng gật đầu đi theo Giang Chi Lí.
Lâm Tư Niệm không đi quá xa, Tạ Thiếu Ly bước vào trong sân, bước vài bước đến tiền viện, liền nhìn thấy một bóng lưng gầy gò lạnh lẽo đang nồi trên nóc đại môn Giang gia, chính là Lâm Tư Niệm.
Bầu trời lúc này âm u, một trận mưa xuân dai dẳng ập đến, Tạ Thiếu Ly nhìn Lâm Tư Niệm, cúi đầu thở dài, như thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng giống đang lo lắng.
Y nhón mũi chân cũng nhảy lên trên nóc nhà, yên lặng ngồi xuống cạnh Lâm Tư Niệm.
Một chân Lâm Tư Niệm duỗi thẳng, tay trái chống ra đằng sau, tay phải thong thả khoát lên trên đầu gối, ảm đạm ngồi đó, cũng không nhìn Tạ Thiếu Ly một cái, đôi mắt sáng ngời hiện lên như bầu trời lúc này, tràn đầy âm u.
"Ta còn cho rằng muội sẽ trở về Lâm An hoặc Giang Lăng, không cần ta nữa." Tạ Thiếu Ly do dự một lúc rồi khẽ kéo nhẹ tay áo Lâm Tư Niệm, nói như vậy.
Lâm Tư Niệm còn đang giận Tạ Thiếu Ly gạt mình, vốn không muốn quan tâm đến y, nhưng nhìn thấy tâm trạng thấp thỏm của y, lại không nhẫn tâm tổn thương y, trầm mặc hồi lâu mới lạnh giọng nói: "Nếu như muội thực sự muốn đi, huynh cũng không cần không ăn không uống đi khắp thế gian tìm muội."
Giọng nàng rất lạnh, nhưng may vẫn còn nói chuyện, khóe mắt Tạ Thiếu Ly khẽ động, cánh tay kia càng không biết điều, nắm lấy ngón tay hơi lạnh của Lâm Tư Niệm: "Đang lo lắng cho ta sao?"
Lâm Tư Niệm lập tức nói: "Quỷ mới lo lắng cho huynh."
"..."
Tạ Thiếu Ly nghẹn họng, chỉ có thể đổi chủ đề: "Cơ thể muội, bây giờ đã thấy tốt hơn chưa?"
"Tốt, sao lại không tốt chứ? Vô cùng tốt." Khóe miệng Lâm Tư Niệm kéo ra một đường cong, ung dung nói: "Cha nhà họ Giang chỉ có thể một chưởng đánh tan tụ huyết, tốt nhất là thêm một chưởng nữa đánh muội hồn phi phách tán, ngày này năm sau huynh liền có thể đến mộ muội dâng hương."
Nàng nói chuyện không có ngữ điệu, rõ ràng vẫn còn đang rất tức giận, Tạ Thiếu Ly là một người ít nói, về phần nói chuyện, cho dù như thế nào cũng không chiếm được thế thượng phong, lúc này bị nàng làm cho nghẹn lời, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Đừng nói những lời như vậy."
Khí lực Tạ Thiếu Ly rất lớn, tay Lâm Tư Niệm bị y nắm chặt đến đau, liền vô thức rút ra.
Tạ Thiếu Ly hỏi: "Vẫn còn giận sao?"
"Muội không được giận sao? Có gì không thể nói ra bàn bạc với muội được mà phải gạt muội như vậy?" Lâm Tư Niệm hỏi ngược lại.
Hai người rơi vào một trận trầm mặc, Lâm Tư Niệm cũng cảm thấy cãi nhau như những đứa trẻ miệng còn hôi sữa thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng lại thực sự đang rất giận, vì không thể thất hứa làm tổn thương đến Tạ Thiếu Ly, nàng liền im lặng, trong lòng niệm lên mấy lần kinh thanh tâm nghe được ở chổ Vương phi Dương Thị.
Tạ Thiếu Ly nói: "Nếu muội vẫn còn giận vậy liền mắng ta đánh ta đi, đừng làm hại bản thân."