Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 119: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mũi Lâm Tư Niệm cau lại, cũng không để ý đến ánh mắt ác ý của đám lưu dân trong miếu, tự mình bước vào trong, tìm một nơi khô ráo một chút ngồi xuống, nói với tiểu nha đầu vẫn bám duôi đằng sau: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Có gì thì nói đi."

Nàng đột nhiên lên tiếng, tiểu nha đầu xanh xao kia bị dọa một trận, cơ thể như tờ giấy run rẩy, lâu sau mới dùng âm thanh như muỗi ngắt đoạn nói: "Người thật sự là... người của Diệt hoa cung sao?"

Vừa nghe thấy ba chữ Diệt hoa cung, ánh mắt hung ác của đám lưu dân trong miếu nhất thời lấy Lâm Tư Niệm làm trung tâm, đồng loại lui về sau mấy bước, trừng mắt đề phòng.

Lâm Tư Niệm: ...

Sao mọi người là quen thuộc Diệt hoa cung như vậy? Ác danh truyền xa như vậy sao? Chẳng lẽ chỉ có mình nàng trước đây chưa từng nghe qua tên của Diệt hoa cung sao?

Nàng cười một tiếng, nâng bàn tay tái nhợt vén mảnh vải đen trước mặt ra, để lộ một bên gương mặt lãnh diễm quyến rũ: "Sao, sợ à?"

Tiểu nha đầu lắc đầu, lập tức lại gật đầu.

"Ngươi vừa gật lại vừa lắc đầu, rốt cuộc là sợ hay không?" Lâm Tư Niệm cảm thấy thật buồn cười, tựa nửa người lên sen đá trong miếu, duỗi chân ra.

"Có chút..." Tiểu nha đầu cúi đầu, mười ngón tay gầy như que trúc bất an vặn vẹo: " Nhưng phu nhân là ân nhân cứu mạng của ta, là người tốt, ta không nên sợ người."

"Người tốt thì bỏ đi, nhưng mà chuyện năm lượng bạc, ngươi cũng đừng theo ta, tự tìm đường cho chính mình đi."

Lâm Tư Niệm hào hứng, từ lúc nàng rơi xuống vực ba tháng trước, sau khi được Hoa Lệ luôn âm thầm bám theo cứu về Diệt hoa cung, nàng liền luôn trong tình trạng không thể tự bảo vệ chính mình. Hoa Lệ đánh gãy chân nàng, rồi lại sai thiếu niên bị câm g.i.ế.c người không chớp mắt kia quan sát nhất cử nhất động của nàng, Lâm Tư Niệm không thể chạy thoát, liền gia nhập vào Diệt hoa cung, cũng thuận tiện cho việc nàng đi báo thù.

Từ đây Lâm An mất đi một Thế tử phi Lâm Tư Niệm, Quỳ Châu lại thêm một ma nữ Lâm Phi Phi.

Như thế này cũng tốt, xem như Lâm Tư Niệm đã chết, ít nhất sẽ không liên lụy đến người Tạ gia.

Nàng đang rơi vào trầm tư, tiểu nha đầu ốm yếu kia lại lấy hết dũng khí nói: "Đối với phu nhân mà nói có lẽ đây chỉ là chuyện mấy lượng bạc, nhưng với ta lại là như được sống lại lần nữa! Ta không đi, ta muốn theo phu nhân!"

"Ngươi nha đầu này, thật ra rất htoong minh, khiến ta nhớ lại trước kia. Lúc ta còn ở Lâm An, bên cạnh cũng có một nha đầu, như ngươi vậy..."

Nói một hồi, thanh âm của nàng càng thấp lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ như có như không: "Ngươi tên gì?"

"Ta không có tên, mẹ ta chỉ gọi ta là nha đầu, nói là tên xấu dễ nuôi."

"Ta không biết đặt tên, cũng gọi ngươi là nha đầu đi." Lâm Tư Niệm cười nhẹ: "Đi theo ta phải chịu khổ chịu mắng, ngươi có thể chịu được không?"

"Những đứa trẻ như chúng em, ai mà chẳng chịu khổ chịu mắng mà lớn, phu nhân không cần lo lắng, em giặt quần áo nấu cơm đều rất lưu loát, năm lượng bạc của người tuyệt đối đáng giá."

Lâm Tư Niệm nhẹ câu lên khóe miệng, tâm tình buồn bực cũng tốt hơn nhiều.

Bên ngoài miếu truyền đến tiếng bước chân, một bóng đen lướt qua, Lâm Tư Niệm cảnh giác quay đầu, liền nhìn thấy thiếu niên câm kia cầm loan đao, một thân huyết khí bước vào.

Lâm Tư Niệm nhíu mày, giọng nói lạnh xuống, nói với thiếu niên kia: "Ngươi lại g.i.ế.c người? Là đám côn đồ ở huyện Bạc Dương kia sao?"

Thiếu niên không trả lời, tự mình bước đến ngồi xuống tượng phật đang kết mạng nhện, xé một đoạn xiêm y lau đi m.á.u tươi trên người.

"Quỷ g.i.ế.c người của Diệt hoa cung!" Trong miếu không biết ai kêu lên, bảy tám tên lưu dân lam lũ trong miếu còn không kịp thu dọn nồi sắt đã chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Núi cao ở Sơn Phong có thể đến trăm trượng, trong phạm vi từ chân núi ra bên ngoài hơn mười dặm, trên các ngọn núi nhỏ đều có khán đài của tín đồ Diệt hoa cung. Lâm Tư Niệm ngồi bè qua sông, rồi lại đổi ngựa chạy dọc theo sơn đạo đi về phía trước, qua chín cửa kiểm soát liền nhìn thấy trong rừng cây tùng phủ đầy tuyết mơ hồ lộ ra một tòa nhad khổng lồ nguy nga, lầu cao chót vót như thiên cung.

Đây chính là Diệt hoa cung.

Bước vào từ cửa sắc màu xám, liền có thể nhìn thấy một võ đài to lớn, bên trong có vài trăm đến vài ngàn hắc y đệ tử đang luyện công. Nha đầu ốm yếu kia đi theo sau Lâm Tư Niệm, vươn cổ tò mò quan sát xung quanh, tấm tắc cảm thán nói: "Phu nhân, nhà của người thật lớn! Đẹp giống như hoàng cung vậy!"

Lâm Tư Niệm xuyên qua võ đài, lạnh lùng nói: "Đây không phải nhà ta."

Nha đầu mẫn cảm phát hiện mình đã nói sai, khiến Lâm Tư Niệm không vui, liền rụt cổ lại, sợ đến không dám nói chuyện nữa.

Đi qua võ đài, đi lên mười mấy bậc thang, chính là chính điện. Lâm Tư Niệm đẩy cửa bước vào, thấy một người đang nghiêng người tựa ngồi trên ghế gỗ lim hoàng kim trên đài cao đỏ rực như lửa, tóc đen xõa xuống eo, chính là tên Hoa Lệ yêu nghiệt kia.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 119: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?