Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 121: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nha đầu nhận lấy xiêm y, đội ơn một tiếng rồi mới vui mừng vào trong thay quần áo.

Lâm Tư Niệm ở ngoài lang thang một ngày, nàng chỉ nghe nói hoàng cung phái người của Tạ gia đến huyện Bạc Dương trị thủy, không quan tâm vết thương trên chân còn chưa lành liền xuống núi. Ai ngời Tạ gia phái người đến không phải là Tạ Thiếu Ly, nàng không gặp được người mình muốn gặp, ngược lại còn khiến chân đau đến không chịu được.

Trên bàn có rượu, Lâm Tư Niệm vươn tay lấy vò rượu. Nàng ngửa đầu uống một ngụm, khí lạnh trong người mới tan đi một ít.

Ở cửa, thiếu niên cao lớn chân tay thon dài đang khom người ngồi trên bậc thàng, cánh tay và vai không động, dường như đang nghĩ gì.

Lâm Tư Niệm tuy rất bất mãn với người được Hoa Lệ phái đến canh chừng mình, nhưng cũng không khỏi tò mò, lắc lư mang theo bầu rượu, ngồi xếp bằng bên cạnh thiếu niên, nghiêng người nhìn: "Ngươi đang làm gì đấy?"

Thiếu niên không nói gì, trong tay cầm một thanh chủy thủ, vừa gọt vừa đ.â.m khố gỗ trong tay, Lâm Tư Niệm nhìn ra, đó là hình dáng của một thanh kiếm gỗ.

Nàng thầm cười một tiếng, tên câm này tuổi còn trẻ, thường ngày g.i.ế.c người cướp bóc không tội ác nào không làm, nhưng trong lòng cũng có một mặt trẻ con, thích chơi những thứ như chuồn chuồn tre, đao gỗ kiếm gỗ.

"Ai, trời nóng như vậy, người không thể gỡ mặt nạ xuống sao?" Lâm Tư Niệm hơi say, lớn mật hơn ngày thường nhiều, giơ tay muốn gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống: "Không nóng sao..."

Lời còn chưa nói xong, Lâm Tư Niệm đã ngẩn người.

Nàng còn cho rằng thiếu niên nàng có lẽ là bị hủy dung, mới ngày nào cũng dùng mặt nạ che nửa mặt mình lại, ai ngờ không phải như vậy.

Thiếu niên có một gương mặt cực kỳ thanh tú, mắt mũi đều rất đẹp, dưới cằm còn mang theo chút hơi thở ngây ngô, nếu không phải mắt hắn băng lãnh và đầy sát khí khác hẳn với độ tuổi thì với gương mặt này sau này không biết sẽ làm mê loạn bao nhiều nữ nhân đây.

Mặt nạ đột nhiên bị lấy đi, thiếu niên ngẩn người lập tức nổi giận, con ngươi đen nháy trở nên sâu hoắc, lấy thanh chủy thủ trong tay đ.â.m Lâm Tư Niệm.

Cái tên không có lương tâm này, động một chút là muốn g.i.ế.c người!

Lâm Tư Niệm lùi về sau một bước, khó khăn tránh né lưỡi d.a.o của hắn, lập tức vươn tay bắt được cổ tay thiếu niên, đè cả người hắn xuống bậc thầm. Lâm Tư Niệm luyện tà công, lực trên cánh tay rất lơn, thiếu niên không thể tránh thoát, lại không dám ra tay ngoan độc g.i.ế.c nàng, chỉ có thể trừng hai con người đen kịt không có tiêu điểm nhìn nàng.

Mắt thiếu niên rất đẹp, nhưng con ngươi đen tan rã, nhìn vào không hề tức giận. Bị hắn dùng ánh mắt đầy đe dọa này nhìn chằm chằm, Lâm Tư Niệm liền có chút hoảng.

"Được rồi, không chọc ngươi nữa. Sau này có gì muốn nói gì cứ nói, đừng động một cái là đánh đánh g.i.ế.c giết nữa."

Lâm Tư Niệm buông hắn ra, duỗi một chân tìm một tư thế thoải mái, một tay chống ra đằng sau, ngẩng đầu uống một ngụm rượu, rượu thuận thế trượt xuống cái cằm trắng nõn mà tinh tế của nàng, rồi lại bị nàng dùng ống tay áo lau đi.

Nàng liếc mắt nhìn sườn má thiếu niên, thấy hắn hơi cúi đầu, lông mi dài khẽ động, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Trông bộ dạng của ngươi, khiến ta nhớ đến y lúc còn trẻ."

Thiếu niên tự nhiên không trả lời nàng, cũng không có hứng thú tìm hiểu 'y' trong miệng Lâm Tư Niệm là ai, chỉ đoạt lại mặt nạ trong tay nàng đeo lên. Sau đó nhặt thanh chủy thủ và khúc gỗ dưới đất, tiếp tục gọt đẻo kiếm gỗ của mình.

Vụn gỗ mỏng như giấy bay ra, Lâm Tư Niệm híp mắt nhìn bầu trời đỏ rực như lửa, thao thao hỏi: "Hầy, ngươi thực sự không biết nói sao? Một mình ta ở đây đã ba tháng, thực sự rất chán, ngươi nói chuyện với ta đi, ta sợ ta quá cô độc rồi sẽ nhịn không được muốn trở về bên cạnh y."

Thiếu niên chăm chú công việc trên tay như không hề nghe thấy gì.

Lâm Tư Niệm lại hỏi: "Ngươi thật sự bị câm? Chuyện bao giờ, sao lại câm?"

Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nghe thấy câu hỏi này của Lâm Tư Niệm, bàn tay của tên câm này bỗng dừng lại. Đợi đến lúc ánh mắt Lâm Tư Niệm liếc qua, hắn đã lại như không có việc gì mà tiếp tục khắc gỗ.

Lực đạo trên tay hắn rất lớn, khúc gỗ bị hắn vót đến không còn hình dáng cũ.

Lâm Tư Niệm cười, hỏi: "Ngươi đang giận sao?"

Tên câm kéo mặt nạ lên cao một chút, quay mặt dùng đôi mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm Lâm Tư Niệm, sau đó chậm rãi nâng tay phải lên, làm một động tác dùng kim khâu miệng lại, rõ ràng là chê Lâm Tư Niệm quá ồn.

Lâm Tư Niệm không lưu tâm, lắc nửa vò rượu còn lại trước mặt hắn, hỏi: "Uống không?"

Thiếu niên cũng không khách khí, nhận lấy vò rượu rồi ngửa đầu ừng ực uống, để lộ yết hầu nho nhỏ.

Lâm Tư Niệm không nhịn được nâng tay sờ một cái.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 121: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?