Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 126: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hắc y nhân kia híp mắt lại, tựa tiếu phi tiếu, đưa tay luồn vào trong vạt áo.

Tên thổ phỉ kia tưởng rằng nàng muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, sợ đến quỳ xuống đất: "Thiếu hiệp tha mạng! Chúng ta về sau sẽ tự kiếm việc làm, sẽ không giở thủ đoạn bắt người cướp của nữa!"

Hắc y nhân kia nhẹ cười một tiếng, chậm rãi rút tay từ trong vạt áo móc ra không phải là thứ ám khí gì, mà là một túi tiền.

Hắc y nhân ném tiền tới trước mặt thổ phỉ: "Cầm lấy ngân lượng, tìm một công việc đứng đắn mà sinh sống. Nếu như các ngươi còn muốn g.i.ế.c người cướp của, đống ngân lượng này sẽ trở thành phí mua quan tài cho các ngươi, hiểu chưa?"

"Hiểu, hiểu rồi!" Đám thổ phỉ gật đầu như giả tỏi.

"Cút đi."

Hắc y nhân xoay người, đúng lúc thấy xe ngựa chạy đến, nàng tung người xuống ngựa, vén lên màn xe liền thấy một nha đầu ốm yếu mang áo vàng ngồi bên trong đang vén tay áo sống c.h.ế.t lau cổ tay, giống như trên cổ tay có thứ gì đó giơ bẩn chui vào trong da thịt nàng, nhăn mặt ghét bỏ nói: ""A, phu nhân! Người không nhìn thấy tên Kim tặc kia sờ tay em chiếm tiện nghi sao! Tởm c.h.ế.t đi được!"

Hắc y nhân cười nhẹ, ném cây cung vào trong sông ở ngoại thành, rồi lại kéo khăn che mặt xuống, để lộ ra gương mặt trắng đến trong suốt, chính là Lâm Tư Niệm.

Nàng nâng tay cởi dây buộc tóc, tóc đen dày mượt như tuyết liền buông xuống, cách nói chuyện đã khôi phục giọng nữ nhân: "Nha đầu diễn không tồi, không uổng công ta phí công lao lực tìm cho ngươi bộ xiêm y quý giá như vậy."

"Gia trang công chúa không vui chút nào, còn phải bị tên Kim tặc dê xồm kia ăn đậu hủ, đến bây giờ em còn cảm thấy trên mu bàn tay còn lưu lại dấu tay đầy mỡ của hắn!"

Nha đầu ghê tởm run rẩy, đột nhiên cởi bỏ xiêm y quý giá, mang lại bộ váy áo ngày thường, miệng còn lầu bầu nói: "Cũng không biết vị đế cơ nào xui xẻo bị gả cho tên bẩn thỉu như vậy."

Tên câm trên lưng ngựa nhảy xuống, trừng đôi mắt không có tiêu cự nhìn nha đầu, gương mặt người c.h.ế.t kia dịch ra sẽ là: Ngươi ngốc sao?

Lâm Tư Niệm cũng hừ lạnh một tiếng, nghiêng con mắt hẹp dài nhìn nàng cười.

Nha đầu nhất thời run rẩy, lắp bắp nói: "Không, không phải chứ. Chẳng lẽ là An..." Lời còn chưa nói xong, nha đầu đã thấy ánh mắt Lâm Tư Niệm lạnh xuống, liền hoảng loạn bụm miệng lại, không dám nhiều lời nữa.

Nhưng Lâm Tư Niệm chỉ cười không nói.

Lâm Tư Niệm mang bộ xiêm y trong xe cuốn lại rồi nhét vào tảng đá, cùng với bộ hắc y nàng vừa thay nhấn chìm xuống sông. Nha đầu nghi hoặc nhìn bóng lưng Lâm Tư Niệm, thâm nghĩ phu nhân nhà nàng với An Khang có thù lớn như thế nào, không quản đường xa chạy đến đây đào ra một cái hố khiến người sống không bằng c.h.ế.t này.

"Không cần đoán mò." Như nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng nha đầu, Lâm Tư Niệm phất tay đứng dậy, cong ngón tay búng tên gáy nha đầu: "Phu nhân nhà ngươi chính là nữ nhân xấu xa vậy đó."

Nha đầu đau đến kêu lên một tiếng, bưng gáy ủy khuất nói: "Em có nói người đâu."

"Bỏ đi, tóm lại phải đa tạ sự giúp đỡ của các ngươi." Lâm Tư Niệm cười, đưa ánh mắt về phía thiếu niên như tượng đá bên cạnh: "Nha đầu thì được rồi, ta không ngờ đến cả ngươi cũng đồng ý giúp ta."

Dứt lời, nàng chen người tới một bước, híp đôi mắt hẹp dài, khóe miệng câu lên một độ cong: "Hoa Lệ đối xử với ngươi tệ như vậy, hay là, ngươi đi theo ta đi."

Thiếu niêm làm một động tác, rất thẳng thắn từ chối: Không.

Lâm Tư Niệm không cho là đúng: "Tên không lương tâm. Đi thôi, vào thành trước đã."

Lâm Tư Niệm cười lơ đễnh, thậm chí còn có vài phần tiêu sái, nhưng thiếu niên lại mẫn cảm bắt được một tia lo lắng ẩn sâu trong mắt nàng, giống như một giọt nước đắng chôn sâu dưới đáy, nếu không chú ý sẽ tràn lệ.

Trên đời này, có lẽ không có nữ nhân nào trời sinh liền đã cứng rắn, đều là do cuộc sống ép buộc. Hắn không biết nữ nhân trước mặt trông có vẻ kiên cường này đã trải qua sự hủy diệt và trùng sinh như thế nào mới có thể bất chấp đẩy mình vào trong mưa gió, nghênh đón lưỡi đao của thế gian.

Nỗi đau gãy xương, đến loại người chịu đau đến quen như hắn, khi thấy cũng sẽ nhịn không được mà run lên, nhưng một mình nàng có thể chịu được.

Thời gian Lâm Tư Niệm hôn mê, thiếu niên thỉnh thoảng sẽ nghe được nàng nói gì đó.

Nàng gọi một cái tên, một cái tên của nam nhân.

Thiếu Ly ca ca.

Bốn chữ này hình như có một ma lực thần kỳ, mỗi lần thiếu niên cho rằng nàng sẽ đau mà c.h.ế.t thì nàng sẽ nuốt huyết lệ mà gọi cái tên này, dần dần tỉnh lại...

Thiếu niên chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng chạm lên chiếc mặt nạ màu đen kia, lần đầu tiên trong đời hắn có hứng thú ngoài việc ăn uống và g.i.ế.c người:

Nàng nói gương mặt của mình có vài nét giống người kia...

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 126: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?