Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 132: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nhưng những điều này, nàng không dám để Tạ Thiếu Ly biết.

Tạ Thiếu Ly để nàng nằm trên tay mình, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Phi Phi, nàng có thể rời khỏi Diệt hoa cung không."

"Vì sao?" Lâm Tư Niệm mở mắt: "Rời Diệt hoa cung, muội còn có thể đi đâu? Nếu là trở về Lâm An, huynh cảm thấy Thái tử sẽ buông tha muội, buông tha huynh sao?"

Tạ Thiếu Ly mím môi, nói: "Hoa Lệ không phải là người tốt, hắn đang dụ dỗ muội, lợi dụng muội."

"Muội biết, muội cũng đang lợi dụng hắn thôi." Quyến luyến trong mắt Lâm Tư Niệm dần tan rã, lại trở về lãnh tĩnh như ngày thường: " Nhưng muội không muốn cả đời này sống dưới sự che chở của huynh, càng huống hồ, Tạ gia lúc này cũng đang đối đầu với sóng gió, huynh không thể bảo vệ được muội."

"Muội thà tin hắn cũng không muốn dựa vào ta." Tạ Thiếu Ly nhắm mắt, rồi lại mở ra: " Nhưng ta có thể mang muội đến Thục Xuyên, Giang Vũ Đồng sẽ chăm sóc tốt cho muội."

"Thiếu Ly ca ca, muội biết huynh muốn tốt cho muội, nhưng huynh không hiểu muội muốn gì." Lâm Tư Niệm cười: "Muội không muốn dựa vào bất cứ ai, muội có kế hoạch của muội, nhất định phải tự mình hoàn thành nó."

Tạ Thiếu Ly còn muốn nói gì nhưng Lâm Tư Niệm liền mỉm cười, nâng tay bóp mũi y.

Tạ Thiếu Ly ngửi thấy một cổ mùi hương nhàn nhạt, lập tức ngẩn ra, gương mặt Lâm Tư Niệm trước mặt dần mờ đi, dường như trong chớp mắt, y liền rơi vào giấc mơ u ám.

Lâm Tư Niệm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt say đắm nhìn gương mặt Tạ Thiếu Ly đang ngủ, một lúc sau nàng cúi người ấn lên môi y một nụ hôn, khóe môi đỏ rực nhẹ câu lên: "Xin lỗi, muội chỉ tin mình."

Nàng xuống giường, cầm lấy hắc bào rơi trên đất khoát lên người, mở cửa chỉ mới bước ra một chân, nàng mơ hồ lại nhớ đến chuyện gì, quay lại mở ra ngăn kéo trong tủ đầu giường, cầm lấy hai trang giấy ép dưới hộp trang điểm giấu vào trong ống tay áo.

Nghĩ một chút, nàng nhẹ nhàng hôn Tạ Thiếu Ly một cái mới quay người ra ngoài, vô thanh vô tức biến mất trong bóng đêm.

Lúc Lâm Tư Niệm trở lại khách điếm thì đã gần sáng. Chó sủa trong hẻm sâu, ngoài đường người thưa thớt trong màn đêm vô cùng mờ mịt.

Tiểu nhị trong khách điếm đã thức dậy dọn dẹp, Lâm Tư Niệm hôm nay tâm tình rất tốt, còn có tâm tư gật đầu hỏi thăm họ. Nàng quay người lên lầu hai, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy nha đầu đỏ mắt nhảy bổ tới, dường như đã khóc nguyên một đêm, giọng nói của nàng tiều tụy khàn khàn, lo lắng nói: "Phu nhân, cuối cùng người cũng trở lại rồi!"

"Đã xảy ra chuyện gì." Lâm Tư Niệm trở tay đóng cửa lại, gỡ sa lạp trên đầu xuống, quan sát khắp phòng một vòng: "Thập Thất đâu?"

Trong ánh mắt khô khốc của nha đầu lại trào ra một dòng lệ, nghẹn ngào nói: "Người của cung chủ tìm tới, Thập Thất ca ca bị dẫn đi rồi."

"Được rồi được rồi, động một tý liền khóc." Lâm Tư Niệm vỗ lên mái tóc hơi rối của nha đầu, lại nhíu mi nói: "Tên Hoa Lệ này thật đúng là âm hồn bất tán, khó lắm tâm trạng ta mới tốt như vậy, đều bị hắn quấy rối."

"Phu nhân, chúng ta phải làm gì đây?" Nhan đầu dùng tay lau chiếc mũi đã khóc đến đỏ lên, đáng thương nói: "Em nghe đám đệ tử Diệt hoa cung kia nói, Thập Thất ca ca tự ý mang chúng ta xuống núi, phạm trọng tội, muốn dẫn huynh ấy về đánh c.h.ế.t đó!"

"Chẳng có ai ép hắn cùng chúng ta xuống núi, nếu thật sự muốn đánh chết, thì đó cũng là số của tên câm đó rồi, ngươi khóc cũng vô dụng thôi."

"Phu nhân..."

Nhìn thấy nha đầu nước mắt như tràn bờ, Lâm Tư Niệm xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, thu dọn đồ đạc về Quỳ Châu thôi. Ta muốn xem tử, tên Hoa Lệ này muốn giở trò gì."

Hai người còn chưa kịp ngủ một giấc đã giục ngựa vội vã chạy về Diệt hoa cung ở Quỳ Châu.

Vừa vào cửa, Lâm Tư Niệm đã nhìn thấy hai hàng hắc y đệ tử đứng từ cửa chính đến tận bãi tập, bầu không khí có chút ngưng đọng, nha đầu sợ đến rụt cổ, chạy ra trốn sau lưng Lâm Tư Niệm.

Lâm Tư Niệm bình tĩnh đi về phía trước hơn trăm bước, phát hiện tên câm đang xo rúm thân thể quỳ dưới bậc thang ở bãi tập, toàn thân đầy vết thương lớn nhỏ, nhìn thấy mà đau lòng. Hắn cúi đầu, mái tóc dài rối loạn che mất đôi mắt, màu rỉ tí tách giữa môi răng, trông bộ dáng thì ngoài vết thương ngoài da thì còn chịu nội thương rất nghiêm trọng.

Mà Hoa Lệ khoanh tay đứng một bên, thấy Lâm Tư Niệm bước đến, hắn thuận tay ném roi da dính m.á.u xuống đất, nhận lấy một chiếc khăn từ đệ từ tay vết m.á.u trên tay, trong mắt phượng xinh đẹp tràn đầy sát khí: "Nàng trở về nhanh thật đấy, ta còn cho rằng nàng muốn ở lại bên cạnh tên nam nhân vô dụng kia, không nỡ quay về."

Lâm Tư Niệm nhìn xung quanh một vòng, không hề thua kém nói: "Hoa cung chủ làm một chiến trận lớn như vậy, ta không quay lại há chẳng phải cô phụ lần sắp xếp này của ngươi sao."

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 132: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?