"Bởi vì là một người tốt ngu ngốc, thấy con ch.ó con mèo nào đều muốn giúp." Lâm Tư Niệm kéo khóe miệng đứng dậy, dùng thanh chủy thủ kia đ.â.m một cái lên người thiếu niên, lạnh giọng nói: "Lần sau ngươi ngươi có bị đánh c.h.ế.t ta cũng không cứu ngươi nữa, tự sống cho tốt."
Dứt lời, Lâm Tư Niệm xoay người phất áo bỏ đi.
Thiếu niên ôm n.g.ự.c nằm ngã ra trên giường, rồi lại nhanh chóng ngồi dậy, vô thanh hé miệng sau lưng nàng, liều mạng làm động tác giải thích, nhưng Lâm Tư Niệm vẫn không quay người lại, không nhìn thấy gì.
Lâm Tư Niệm trở về phòng ngồi xuống, giận đến mức muốn đánh người.
Nàng giận như vậy, không chỉ vì thiếu niên giở trò đùa mình, mà vì thấy bộ dáng hắn dùng d.a.o đ.â.m bản thân đầy máu, khiến nàng nhớ đến Tiêu Hận Thủy trong vực vào ngày thanh minh kia.
Sỡ dĩ nàng quan tâm thiếu niên như vậy, một là thấy hắn đáng thương, hao là hắn có hai phần giống Tạ Thiếu Ly, điều thứ ba, là hắn có độ tuổi gần với Tiêu Hận Thủy...
Mắt Lâm Tư Niệm đỏ lên, nhắm mắt cụt hứng ngã lên giường. Ngay cả người thiên hạ mắng nàng là nữ ma đàu bán mạng cho Hoa Lệ cũng chỉ mình nàng biết nàng không phải người như thế, cũng không phải hoàn toàn là người xấu, nàng đang khó khăn tồn tại trong khe nứt giữa chính và tà, khao khát một tia cân bằng.
Kết quả là, chỉ còn lại thân xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Đang lúc tâm phiền ý loạn, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân nhẹ đến gần, có người vào.
Lâm Tư Niệm cho rằng là nha đầu, liền lười mở mắt, mệt mỏi nói: "Ta ngủ một lát, ngươi ăn cơm trước đi."
Người sau tấm bình phong không lên tiếng, Lâm Tư Niệm mở mắt, thấy thiếu niên đang khoác một kiện áo đơn sơ, từng bước từng bước đi đến.
"..."
Lâm Tư Niệm hừ một tiếng lại nhắm mắt, không để ý đến hắn.
Nhưng thiếu niên lại cẩn thận đi đến cạnh giường, cơ thể quấn đầy băng gạt có chút gầy, đầu tóc rối bời, trông rất đáng thương. Hắn do dự nâng tay, lắc lắc vai Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm hừ một tiếng, bình tĩnh mở mắt: "Ngươi đến làm gì."
Thiếu niên lại làm động tác: Xin lỗi.
Lâm Tư Niệm nhẹ 'ha' một tiếng, kéo lên khóe miệng nói: "Ngươi có lỗi với ta chổ nào chứ."
Thiếu niên nói: Không biết, ngươi giận rồi, ta liền muốn xin lỗi.
"Ngươi nghe đây, Thập Thất." Lâm Tư Niệm giơ ngón tay nâng cằm hắn, môi đỏ cong thành một độ cong châm chọc: "Ta cứu ngươi, từ trước đến nay chỉ vì ta thích, chẳng liền quan gì đến thứ khác cả, ngươi nghĩ nhiều rồi, cũng đừng tự mình đa tình. Ngoài ra, ta bình sinh ghét nhất người khác lấy ta ra làm trò đùa, trò đùa dai này của ngươi, chẳng vui chút nào."
Ngữ khí của nàng nhẹ bỗng, nhưng lại sinh ra một cổ khí thế nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
Thiếu niên bị nàng nâng cằm, chỉ có thể trưng đôi mắt không có tiêu điểm, nói: Ta hiểu rồi.
"Không, ngươi không hiểu, ngươi quá tham lam." Lâm Tư Niệm cười, buông tay ra, nhàn nhạt nói: "Cút đi, để ta yên tĩnh một chút."
Có vài vấn đề, nàng phải nghĩ thông.
Lâm Tư Niệm nghĩ một hồi lâu, kết quả nghĩ được gì, nhưng khiến nàng phát hiện ra một sự thật bất ngờ.
... Mùa dâu tháng này của nàng không thấy đến.
Không phải chứ! Tâm Lâm Tư Niệm có chút hoảng đè lên mạch, thầm nghĩ: Lúc tân hôn liền quấn lấy Tạ Thiếu Ly ngày đêm, bụng cũng không thấy động tĩnh gì, chẳng lẽ lần vui vẻ vào đêm trung thu kia, một lần liền trúng chiêu?
Nhưng mạch tượng thực sự giống như có chuyển động, chắc là hỉ mạch không sai.
Lâm Tư Niệm nhất thời vừa lo vừa mừng, căn bản không ngờ mình cư nhiên lại mang thai vào thời khắc quan trọng như thế này. Lại nghĩ một lát, việc mới qua một tháng, có lẽ cũng chưa chuẩn?
Lâm Tư Niệm khoác lên trường bào đi lại trong phòng, lại vô thức xoa tay lên bụng, ở đó vẫn bằng phẳng yên tĩnh, căn bản không hề cảm nhận được tồn tại một sinh mệnh khác. Nàng hít sâu một hơi, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, cho dù như thế nào thì vẫn phải yên lặng xem xét tình hình.
Đột nhiên lại nhớ đến lúc từ Quảng Nguyên về Lâm An, nàng và Tạ Thiếu Ly hồ nháo một trận trên xe, Tạ Thiếu Ly ghé xuống bên tai nàng thấp giọng nói: Phi Phi, đợi cơ thể nàng tốt hơn, chúng ta liền sinh một đứa con đi.
Nếu hắn biết mình sắp được làm cha, không biết là sẽ vui như thế nào.
Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười.
Nha đầu bưng cơm tiến vào liền thấy Lâm Tư Niệm ôm bụng nằm trên giường, sắc mặt có chút quỷ dị, giống như vui nhưng cũng giống như đang lo lắng. Trong lòng nha đầu nghi hoặc, nhịn không được nhiều chuyện hỏi: "Phu nhân, người sao vậy? Bụng không khỏe sao, có cần em xoa cho người không?"
Cái này không được xoa! Lâm Tư Niệm hồi thần, cười nói: "Không có. Ngươi làm món gì đó, thơm quá đi!"
"Làm những món mà người thích, đều là món cay." Nha đầu bưng mâm cơm lên đặt trên bàn, nhìn Lâm Tư Niệm cười tranh công.