Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 153: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Nha đầu vâng một tiếng, cẩn thận ôm đứa nhỏ vừa sinh đang khóc đến lau thân thể, rồi lại dùng vải mềm đã chuẩn bị trước đó bao lại, đưa đến bên gối Lâm Tư Niệm để nàng nhìn.

Lâm Tư Niệm chỉ nhìn một cái liền mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, không khách khí đánh giá con trai: "... Xấu quá."

Nha đầu lập tức phản bác: "Xấu đâu nào, rõ ràng là rất có sức sống, mặt mày đẹp như vậy, sau này nhất định là một thiếu niên tuấn lãng."

Lâm Tư Niệm nhẹ giọng cười: "Giống cha nó."

Nha đầu nhẹ nhàng dỗ đứa nhỏ trong lòng, cứ dỗ mãi lại nhìn không được rơi nước mắt: "Phu nhân thật quá khổ rồi."

"Được rồi, ngươi đỡ ta ngồi dậy, cho nó uống tý sữa." Dứt lời, Lâm Tư Niệm liền chống người dậy tựa lên tường.

Thiếu niên bên ngoài thấy Lâm Tư Niệm sinh rồi, vốn cung muốn vào nhìn một cái, vừa nghe nói nàng muốn cho uống sữa, hắn lại lặng lẽ lùi ra ngoài, nhìn nồi canh gà trên lò lửa đờ người cả đêm.

Lâm Tư Niệm để nha đầu giúp thúc sữa hồi lâu, lại là một màn c.h.ế.t đi sống lại, may mà sữa cũng coi như đầy đủ, tiểu tư kia mới không cần chịu đói.

Cho b.ú đến lúc trời sáng, Lâm Tư Niệm mệt mỏi đến cực điểm liền nằm xuống ngủ.

Giấc ngủ này ngủ từ lúc mặt trời mới mọc cho đến mặt trời lặn. Tinh thần Lâm Tư Niệm cũng hồi phục không ít, vô thức nâng tay sờ bên gối, nhưng lại không chạm được tã lót của đứa nhỏ. Nàng trở mình, khoác áo ngồi dậy, xốc lên mành trước nhìn ra ngoài, hô lên: "Nha đầu, ôm con trai vào cho ta nhìn một lát, cũng đến giờ cho uống sữa rồi."

Ánh sáng hôn ám, bên ngoài không hề vang lên tiếng nói thanh thúy của nha đầu, tất cả đều im lặng đến đáng sợ. Trong lòng Lâm Tư Niệm lóe lên một tia bất lành, năm ngón tay kéo mành trướng nắm chặt, không thèm để ý đén cơ thể yếu ớt sau khi sinh, lật người xuống giường, lại hô lên: "Nha đầu."

Một lúc sau, bên ngoài vang lên một giọng nói âm lãnh: "Nó không ở đây, nàng có lời gì cứ nói với ta là được."

Nghe thấy giọng Hoa Lệ, ánh mắt Lâm Tư Niệm liền lạnh lại. Lúc trước khi gặp Hoa Lệ, nàng không hề biết một người có thể bỉ ổi đê tiện đến mức này.

Lâm Tư Niệm âm thầm nắm chặt mười ngón tay, nhẫn nhin cơ thể nhức mỏi ra khỏi gian trong, nàng đón lấy ánh hoàng hôn nhá nhem, từ trong bóng tối bước ra, giọng nói lạnh băng dường như có thể kết thành một tầng sương lạnh: "Con ta đâu."

Đôi môi tím đỏ của Hoa Lệ nhếch lên, xinh đẹp cười nhưng đáng ghét: "Nếu ta nhớ không nhầm, Lâm Tư Niệm, thứ nàng đáp ứng ta còn chưa giao cho ta đâu."

Lâm Tư Niệm khó chịu hít sâu một hơi, lớn tiếng chất vấn: "Con ta ở đâu!"

Hoa Lệ hừ lạnh một tiếng: "Căn phòng này của nàng quá âm u, ta mang con của nàng đến một nơi tốt hơn, nàng nên ngoan ngoãn giao thứ ta muốn cho ta, ta liền cho nàng đi gặp nó, thế nào?"

Lâm Tư Niệm căng thẳng, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên dốc toàn lực cười nói: "Hoa Lệ, ta vẫn luôn không hiểu, những người bất hạnh, có năng lực hơn ta trong thiên hạ đâu chỉ có hàng nghìn, ngươi sao lại cứ quấn lấy ta không buông. Cho đến cuối năm ngoái, ta ở Lâm phủ ở Giang Lăng điều tra một thứ rất thú vị, lúc này mới hiểu, mỗi lần ngươi xuất hiện, mỗi một hành động, thậm chí là mỗi câu nói của ngươi đều là cái bẫy ngươi hao tâm bố trí ra."

Nghe vậy, ý cười trên môi Hoa Lệ cứng lại, sắc mặt dần trầm lại: "Nàng tra ra được gì rồi."

Lâm Tư Niệm nói: "Còn nhớ lần đầu gặ ngươi ở Lâm An, ngươi liền lợi dụng nguyện vọng muốn chữa lành chân của ta, thầm ám chỉ ta tay của ngươi từng bị gãy rồi lại hồi phục như cũ, khiến ta có hứng thú với ngươi. Từ lúc đó, vận xui của ta liền bắt đầu.

Ta và đám người Giang Vũ Đồng đến ngoại thành đi săn, ngươi lại trùng hợp xuất hiện ở đó, đưa ta bản Âm dương phá lập quyết khiến họa sát thân bám theo, lúc ta rơi vào khe núi ở Vạn An Sơn vào tiết thanh minh, ngươi lại trùng hợp đi qua cứu ta... Tất cả những thứ này, đều dường như trùng hợp đến quá đáng. Mà những thứ ngẫu nhiên quá đáng, nhất định là có người sắp đặt, ta chẳng qua chỉ là một con cờ trên bàn cờ của ngươi mà thôi."

"Từ lúc nào nàng bắt đầu nghi ngờ?"

"Từ ngày vào Diệt hoa cung, ta liền nghĩ ngươi trăm phương ngàn kế tiếp cận ta rốt cuộc vì cái gì. Lúc đầu chỉ là hoài nghi thân phận của ngươi, cho đến cuối năm ta trở về Giang Lăng, từ trong thư phòng ở Lâm phủ tìm được tư liệu của cha ta để lại khi còn phụ tá ở Vinh Vương phủ năm đó, kết hợp tất cả những thứ tìm được ở Lan Lăng, ta mới hiểu rõ, ngươi hận ta, trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại ta, rốt cuộc là vì cái gì."

Lâm Tư Niệm nắm chặt ngoại bào màu đen, nhấp nhô đôi môi tái nhợt, mệt mỏi gắng đứng vững, cả người ngồi đối diện Hoa Lệ. Tia sáng quạnh quẽ chen vào từ cửa sổ chật hẹp rơi xuống trên gò má nàng, chia gương mặt nàng thành hai phần sáng tối rõ ràng.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 153: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?