Giang Vũ Đồng cười chọt một cái lên mũi Lâm Tư Niệm, cũng khoanh tay nhảy ra cửa.
Trong phòng phút chốc liền an tĩnh, Tạ Thiếu Ly thuận tay cầm lấy dược cao và băng gạt nha đầu chuẩn bị trên bàn, vén tay áo ngồi xuống trước giường Lâm Tư Niệm, trước tiên bôi thuốc lên băng vải rồi mới cẩn thận xử lý vết thương cho nàng.
Lâm Tư Niệm thả lỏng người tựa lên giường, bên cạnh là đứa nhỏ đáng yêu đang ngủ trong nôi, phía trước là phu quân yêu dấu, khung cảnh này trông thế nào cũng vô cùng ấm áp.
Cảm giác được ánh mắt nóng rực của nàng, Tạ Thiếu Ly nâng mắt nhẹ giọng nói: "Có lẽ sẽ hơi đau, nhịn một chút." Nói xong, y dụng ngọc phiến đảo dược cao rồi bôi lên miệng vết thương trong lòng bàn tay Lâm Tư Niệm.
Thiếu niên phỏng chừng chỉ muốn dọa nàng, thu hút sự chú ý của nàng, vì vậy không ra tay quá mạnh, vết thương rất nhỏ, trông không quá nghiêm trọng.
Dược ca thoa lên vết thương, có chút đau rát, nhưng Lâm Tư Niệm nhìn Tạ Thiếu Ly, trong lòng đều là cảm giác ngọt ngào.
Nàng cảm thấy mình có lỗi với Tạ Thiếu Ly, cũng có lỗi với Thập Thất.
"Cám ơn huynh, Thiếu Ly ca ca." Lâm Tư Niệm đột nhiên cười khẽ, nói như vậy.
Thật ra nàng không đi quá xa, Tạ Thiếu Ly nói những lời kia với Thập Thất nàng đều nghe rõ. Lâm Tư Niệm biết, Tạ Thiếu Ly sợ Thập Thất thật sự tự vẫn, bản thân mình ít nhiều cũng sẽ cảm thấy áy náy, mới lập lời hứa lúc nào cũng sẽ chấp nhận lời khiêu chiến của Thập Thất, cho hắn động lức tiếp tục sống...
Nam nhân này trong có vẻ lạnh lùng cao ngạo, khó chịu muốn chết, nhưng thực ra lại có một trái tim còn mỏng manh mềm mại hơn cả nàng.
Tạ Thiếu Ly băng bó vết thương cho nàng xong, nhẹ nhàng thắt cái kết: "Muội đã nghe cả rồi."
Lâm Tư Niệm gật đầu.
Tạ Thiếu Ly đứng dậy, ngồi bên cạnh Lâm Tư Niệm, nắm bàn tay không bị thương của nàng vào lòng, nói: "Đau kiếm vô tình, sau này không được tự ý nhào lên như thế."
Lâm Tư Niệm ừm một tiếng, mím môi cười, tựa đầu vào vai Tạ Thiếu Ly.
Bọn họ đã rất lâu không có thời gian yên tĩnh ấm áp như thế này, bây giờ còn có thêm một đứa con trai đáng yêu, nhân sinh viên mãn chính là thế này.
Không biết qua bao lâu, Tạ Thiếu Ly nâng tay ôm nàng, thấp giọng nói: "Có người muốn đến gặp muội, muội đồng ý không?"
Lâm Tư Niệm vô thức hỏi một câu: "Ai?"
Chẳng lẽ là Lâm Túc? Ngoài huynh trưởng không có chí tiến thủ kia ra, nàng thật không thể nghĩ ra còn có ai muốn đến gặp nàng.
Nhưng mà Tạ Thiếu Ly cũng học được tật xấu rồi, cư nhiên nói một nửa lại thôi, cười nhạt: "Đến lúc đó nàng sẽ biết thôi."
Không quá hai ngày, Lâm Tư Niệm quả nhiên gặp được người trong miệng Tạ Thiếu Ly.
Chỉ là giây phút gặp nhau, thiếu chút nữa đã dọa c.h.ế.t nàng.
Trong đại sảnh to lớn của Diệt hoa cung, một bóng người to lớn cường tráng đứng thẳng ở đó, mà bên người của ông là một nữ nhân yểu điệu thanh lệ... Một nam một nữ tuy không còn trẻ nữa, nhưng chỉ là một bóng lưng, cũng khiến cho Lâm Tư Niệm cả đời khó quên.
Nàng khiếp sợ nhìn Tạ Thiếu Ly đang đứng bên mình, rồi lại nhìn sang đôi phu thê đang đứng giữa đại sảnh, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình, khàn giọng nói: "Vương gia, Vương phi...?"
Tạ Doãn và Dương Thị đồng thời xoay người lại, Dương Thị vẫn là bộ dáng xưa, vẻ mặt thanh lãnh, chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng trả lời. Nhưng Tạ Doãn lại bước nha tới, cẩn thận quan sát Lâm Tư Niệm một hồi rồi gật đầu: "Ừm, mập hơn rồi."
Tim Lâm Tư Niệm đập loạn, mờ mịt nói: "Đây là... xảy ra chuyện gì?"
Không phải nói Vương gia trúng kế c.h.ế.t trận, Vương phi thắt cổ tự tử sao? Nếu bọn họ chưa chết, vậy cuối năm ngoái là ai nằm trong qua tài?
Nhìn thấy nghi hoặc của Lâm Tư Niệm, Tạ Thiếu Ly nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đến ngồi bên án kỷ: "Ngồi xuống đã, ta từ từ giải thích cho muội."
Thì ra, trận đánh ở Tương Dương năm ngoái, Thái tử Triệu Thạc đã mua chuộc một thân vệ bên cạnh Tạ Doãn, muốn trộm bản đồ bày binh bố trận của Tạ Doãn, mượn tay của Hoàn Nhan Thuật tiêu diệt cha con Tạ gia. Không ngờ tên thân vệ kia vẫn còn lương tâm, sau nhiều lần trằn trọc vẫn chọn dừng chân trước bờ vực, nói hết âm mưu của Triệu Thạc cho Tạ Doãn, Tạ Doãn suy một lát, không những không xử c.h.ế.t kẻ phản bội kia, ngược lại còn tương kế tựu kế, giả vờ trúng kế c.h.ế.t trận.
Triệu Thạc cho rằng âm mưu đã thành công, liền buông lỏng phòng bị với Tạ Thiếu Ly, ngược lại ra sức tiến cử Triệu Anh, có ý bồi dưỡng hắn thành tâm phúc, từ đó triệt để thay thế địa vị của Tạ gia.
Bên cạnh Triệu Thạc có vô số người có năng lực, đáng tiếc bản thân hắn lại là một kẻ bất tài bùn nhão không quét được vôi, đa nghi lại cố chấp, rốt cuộc ép Tạ gia vào con đường làm phản. Lúc Triệu Thạc toàn tâm toàn ý tin tưởng Triệu Anh, mơ mộng đăng cơ làm Hoàng đế, không biết Tạ Doãn đã mai danh ẩn tích, âm thầm khai thông nhiều thế lực ở Lâm An, lập ra phái lật đổ Thái tử vô năng kia.