Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 175: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Hả?" Lâm Tư Niệm đáp lại.

Nàng như một cọng cỏ dại không tên, cắm rễ vào đá, lớn lên trong mưa gió, không bám vào bất kỳ ai, từng trải qua tàn phá, từng trùng sinh, mang theo thương tích toàn thân, nhưng vẫn luôn kiên cường hướng về một bầu trời rộng lớn nở hoa rực rỡ.

Tạ Thiếu Ly cảm thấy mình nợ nàng, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn đều không thể trả hết.

Tạ Thiếu Ly nhìn nàng ấm áp, lắc đầu, nói: "Ta rất thích muội, Phi Phi."

Tâm Tư Niệm ngẩn người, lập tức cúi đầu giả vời không để ý, nhưng lại không thể khống chế nhếch khóe miệng lên: "Biết rồi."

Mắt nàng đảo một vòng, nâng tay ôm lấy cổ Tạ Thiếu Ly, thấp giọng nói bên tai y: "Điều lần trươc huynh đáp ứng muội, còn chưa làm đâu!"

"Phi Phi..." Nàng vừa nhắc đến chuyện xấu hổ kia, Tạ Thiếu Ly luôn có chút quẫn bách, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, huynh không thể đổi ý." Lâm Tư Niệm đưa con trai đang bì bõm hát loạn vào lòng Tạ Thiếu Ly, chuyển đề tài: "Hai ngày nữa chúng ta phải rời Diệt hoa cung rồi, người trong cung rất phức tạp, muội sợ Thập Thất không ứng phó được, ít nhiều gì cũng phải dặn hắn mấy câu."

Tạ Thiếu Ly ôm con trai, ngừng một lúc, mới nhẹ ừ một tiếng.

Lâm Tư Niệm quan sát sắc mặt y, không nhìn ra tâm tình gì đặc biệt, chỉ có thể nửa giả nửa thật cười nói: "Muội đi tìm hắn, huynh không ghen chứ?"

Tạ Thiếu Ly trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Ghen. Cho nên, muội phải nhanh trở lại."

Lâm Tư Niệm khẽ cười, "Huynh nói, tính cách chúng ta có phải nhầm rồi không, sao muội cảm thấy huynh còn giống thâm khuê oán phụ hơn muội nữa..."

Tạ Thiếu Ly nhàn nhạt liếc Lâm Tư Niệm một cái, uy nghiêm trong mắt không nói cũng thấy được.

Lâm Tư Niệm rụt cổ, thức thời không nói bậy nữa, vừa vờ như không có chuyện gì xảy ra, vừa sợ hãi trong lòng: A di đà phật, con hổ có ấm áp đến đâu cũng không thể vuốt râu nó được!

Thiếu niên không biết đã đi đâu, trong phòng trúc trống rỗng, Lâm Tư Niệm liền ngồi trên ghế đợi hắn về.

Lần trước lúc Lâm Tư Niệm nói chuyện với hắn, thiếu niên dưới con giận dữ đã đập nửa gian phòng, những món đồ chơi hắn làm cũng rơi đầy đất, đến hôm nay cũng không thấy dọn dẹp, trông rất lộn xộn.

Lâm Tư Niệm vô cùng buồn chán, liền đứng dậy dọn dẹp phòng cho hắn, nhặt tất cả các mảnh gỗ và chuồn chuồn trúc lên đặt lại trên bàn.

Trong góc cửa còn có một đầu người gỗ, Lâm Tư Niệm nhặt nó lên, phủi nhẹ màn nhện rồi nhìn một cái, chính là tượng mà thiến niên điêu khắc theo bộ dáng của nàng. Nhưng đáng tiếc là, phần vai đến bụng của tượng gỗ đục một vết dài, trông rất khó nhìn.

Lâm Tư Niệm tìm bút và thuốc màu, vẽ lên cho tượng gỗ một hắc bào, lại thêm tóc, tỉ mỉ vẽ thêm mặt, lại điểm lên một chấm đỏ trên môi, lại vẽ đánh thêm tý phấn hồng đào lên gò má tượng gỗ.

Nàng gác bút, vốn tượng gỗ chỉ bảy phần giống, sau khi được nàng trau chuốt lại, bây giờ đã giống đến chín phần.

Nàng khẽ cười, đặt tượng gỗ đã hoàn thành lên giá, quay người lại nhìn, thiếu niên không biết lúc nào đã trở lại, đang đứng ở cửa nhìn nàng.

Bây giờ màn đêm đã buông xuống, Diệt hoa cung đã lên đèn, đèn lồng đỏ khiến bóng của hắn như dài ra, càng lộ vẻ cô độc.

Thấy hắn đứng bất động, Lâm Tư Niệm nghiêng người ngồi lại ghế, phất tay với thiếu niên: "Thập Thất, đến đây."

Ánh mắt thiếu niên đỏ au, mặt khó hiểu, nhưng lại vẫn nghe lời nàng bước đên, làm động tác nói: "Ngươi còn đến đây tìm ta sao.

Tay chân hắn thon dài, cúi đầu đứng trước mặt nàng, giống như một con sói con cụp hết đuôi với tai lại. Lâm Tư Niệm hất cằm về phía hắn, "Sợ ngươi hôm nay sẽ bị Diệt hoa cung bắt nạt, đến dạy ngươi làm thế nào để quản lý người dưới, ngồi xuống nói đi."

Thiếu niên không ngừng liếc trộm nàng, khi chạm vào ánh mắt của nàng, liền co quắp xoay người lại. Hắn cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Lâm Tư Niệm, khinh thường nói: Ta không muốn học những thứ đó, cũng không muốn quản lí bọn chúng, ta không có hứng thú với Diệt hoa cung.

"Tuổi không lớn nhưng khẩu khí không nhỏ. Thập Thất, người cần có chút bản lĩnh mới có thể làm chuyện lớn, ngươi đến Thiếu Ly ca ca còn đánh không lại, còn có thể làm được gì?"

Vừa nghe đến tên Tạ Thiếu Ly, vẻ mặt thiếu niên hiện lên vẻ khuất nhục, Hắn hung hăng trừng Lâm Tư Niệm một cái, cứng lưng ngồi thẳng dậy, giống như con mèo xù lông.

Lâm Tư Niệm cười: "Ngươi nghĩ kỹ đi, Diệt hoa cung là thứ ta giao lại cho ngươi, thật không muốn sao?"

Thiếu niên tức giận nói: Ngoài ngươi ta, ta không muốn gì hết!

"Nếu như, là ta nhờ ngươi quản lý tốt Diệt hoa cung thì sao?" Lâm Tư Niệm lại hỏi.

Thiếu niên liền ngẩn ra.

Lâm Tư Niệm ý vị thâm trường nghĩ: Thế giới của Thập Thất bây giờ quá nhỏ rồi, thỉnh thoảng xuyên qua một luồng ánh sáng, hắn liền xem như bảo bối mà muốn nắm nó trong tay. Đợi hắn lớn thêm một chút, đứng ở vị trí đủ cao, liền sẽ phát hiện đối với hắn chúng sinh chỉ như một mảnh phù du.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 175: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?