Nam nhân dường như đã sớm liệu được, mơ hồ đè lại khóe miệng nói: "Một lũ vô dụng!"
Giọng của nam nhân rất nhẹ, thậm chí còn có mấy phần ôn nhu, nhưng thích khách lại gập trán chạm đất giống như bị rút đi xương sống, phủ phục nói: "Ty chức vô năng, xin điện hạ trách phạt!"
"Bỏ đi, một Tạ Thiếu Ly đã khó đối phó, bây giờ lại thêm một Lâm Tư Niệm lợi hại hơn trước." Nam nhân ngồi dậy, chầm chậm bước ra từ trong bóng tối sau màn mỏng, phất tay nói: "Người của các ngươi, có rơi vào tay bọn chúng không?"
"Không có, đều c.h.ế.t hết rồi." Thích khách áo đen quỳ dưới đất, vạt áo hơn tản ra, để lộ ra hình xăm con nhện màu đen trên cổ. Hình như nhớ lại chuyện gì đó, hắn lại nói như giành công: " Nhưng mà Triệu Liên Tâm đã c.h.ế.t rồi, manh mối của bọn chúng cũng đứt rồi."
"Đứt rồi? Không, các ngươi không hiểu nữ nhân Lâm Tư Niệm này, ả quá mẫn cảm thông minh, lại luôn triều tra án tử của Vinh Vương..."
" Nhưng tài liệu về người và Vinh Vương điện hạ đều đã bị hủy rồi, ả chắc không điều tra được gì."
"Sợ là chậm rồi." Nam nhân nhìn bóng đêm ngưng đọng ngoài cửa sổ, rồi thở dài một hơi.
Thích khách áo đen ngẩng đầu, đè thấp giọng nói: "Vậy... Có thể để thuộc hạ thử thêm lần nữa, g.i.ế.c ả."
Nam nhân phất tay, ý bảo thích khách không cần nhiều lời: "Người đứng đầu trong đông cung sợ đã phế rồi, người năm đó khi dễ ta phản bội ta chỉ còn lại Lâm Tư Niệm, ta cũng... sớm mệt mỏi rồi."
"Điện hạ!"
"Không cần nhiều lời, những năm gần đây ta chưa từng trải qua một ngày thoải mái, cả ngày đều giả vờ giả vịt, tính lui tính tới... Người bên cạnh ta đều c.h.ế.t gần hết rồi, chỉ còn lại một người mang trọng bệnh là nàng." Nam nhân cười tự giễu, ánh mắt bất giác nhìn về góc tường, như tự lẩm bẩm: "Nàng ấy không thể chết, nếu đến nàng cũng c.h.ế.t thì sẽ không còn người nào biết ta là ai, ta đã từng có cuộc sống ấm áp như thế nào."
Thích khách không hiểu lắm 'nàng' trong miệng nam nhân là ai, nhưng nghĩ đó là một nữ nhân vô cùng quan trọng. Hắn đột nhiên nhớ lại không lâu trước đây nam nhân bảo bọn họ đột nhập vào cung trộm một nhánh tử huyết linh chi trăm năm, liền thăm dò hỏi: "Không phải Điện hạ không lâu trước khi lấy được linh chi trăm năm hiếm gặp sao, nghe nói có thể cải tử hồi sinh..."
Vừa nghe thấy nhánh linh chi kia, nam nhân mệt mỏi nhíu mày: "Nàng ấy đã ăn một chút, bệnh tình ngược lại càng nặng hơn. Ta đã mời hết tất cả đại phu có tiếng đến, cũng không trị được bệnh của nàng, hừ, đều là một lũ phế vật!"
Nói đến đây, gương mặt bình tĩnh của nam nhân sinh ra vài phần hung ác.
Thích khách vội cúi đầu, thấp giọng nói: "Điện hạ nghe nói Lâm Tư Niệm rất am hiểu về chế thuốc, đến Hoa cung chủ cũng rất tin tưởng tay nghề của ả."
"Lâm, Tư, Niệm..." Nam nhân giống như muốn nghiền nát cái tên này, từng chút từng chút nặn từ trong kẽ răng. Một lúc sau, hắn mới tự tiếu phi tiếu, "Ta sao lại có thể quên ả chứ, đúng vậy, năm đó Lâm Tư Niệm chế ra những loại hương thuốc kia, quả thực rất có hiểu quả với bệnh tình của nàng ấy."
"Vậy thuộc hạ..."
"Cẩn thận hành sự, phải bắt sống ả về đây cho ta." Nam nhân ngắm nhìn bầu trời đêm, trong con ngươi hiện lên một tia u ám.
...
Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly trở về khách điếm, bảo ông chủ giúp nấu một thùng nước nóng, chuẩn bị tắm rửa một phen, rửa đi mùi m.á.u tánh trên cơ thể.
Bậc thang của khách điểm đã cũ, lúc giẫm lên vang lên nhưng tiếng cọt kẹt, trong thời gian đi tới đi lui bưng nước, Giang Vũ Đồng nằm cạnh bên cũng bị đánh thức, nàng ho khan vài tiếng, khoác áo đẩy cửa đi ra ngoài, mơ màng còn buồn ngủ nói: "Các người sao còn chưa ngủ, làm ầm ĩ gì vậy, tiểu Thần Thần sắp bị đánh thức rồi."
Lâm Tư Niệm sợ nàng ngửi thấy mùi m.á.u trên người mình sẽ lo lắng, liền chỉ lộ một nửa gương mặt qua khe cửa, nhẹ giọng nói: "Không sao, muội đang nấu nước tắm."
"Đêm hôm khuya khoắc lại đi tắm?" Giang Vũ Đồng hiển nhiên hiểu lầm, dùng ánh mắt dò xét, quét nàng một phen, thấy mắt nàng trốn tránh, liền chưng ra bộ dáng hiểu rõ nói: "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vươn bất tảo triều!* Hai người... Cũng được đó!"
*Đêm xuân ngắn ngủi vừa nhắm mắt trời đã sáng, từ đó quân vương không còn lên triều vào buổi sáng nữa.
"Giang tỷ tỷ chỉ biết đêm xuân ngắn ngủi, làm gì hiểu tiểu biệt thắng tân hôn?" Lâm Tư Niệm cũng lười giải thích, chỉ cong khóe miệng cười, trở tay đóng cửa lại.
Trong phòng dựng lên một tấm bình phong, sau bình phong đặt một thùng nước, thùng gỗ cũng lớn, miễn cưỡng cũng có thể chứa được hai người, Lâm Tư Niệm tự nhiên mà kéo Tạ Thiếu Ly vào, cứ thế mà làm loạn trên người y một trận.
Bởi vì lo lắng Giang Vũ Đồng ở cách vách, cách âm trong phòng cũng không tốt, hai người liền không thể làm đến bước cuối cùng, Lâm Tư Niệm ép Tạ Thiếu Ly đến đỏ tai mới chịu bỏ qua. Sau khi chơi đùa một trận thì trời đã sáng, Lâm Tư Niệm mệt c.h.ế.t đi được, liền gật gù như gà mổ thóc mà ngủ trong thùng tắm.