Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 187: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trong kết cục này, ai thắng ai thua, nào ai biết được?

Giờ tí canh ba, trong cung vang lên tiếng tang thương, tin tức hoàng đế băng hà theo gió đêm rét buốt ra khỏi cung, truyền khắp Lâm An.

Mà trong khách điếm, Lâm Tư Niệm nghe thấy tiếng kẻng báo tang trên đường, liền trầm lại một lúc, cư nhiên không biết phải trả lời vấn đề của Giang Vũ Đồng như thế nào.

Nàng đặt con trai đang say giấc lên giường, cẩn thận đắp chăn cho nó, ngồi một lát mới nhẹ giọng nói: "Giang tỷ tỷ muốn hắn làm hoáng đế không?"

"Cái tên ngốc đó, không hề có ý định làm hoàng đế." Giang Vũ Đồng nhìn ánh nến trên bàn, cười nhẹ: " Nhưng mà nếu đây là sự lựa chọn của hắn, ta cũng không có quyền phán xét."

"Tỷ biết, việc nhỏ trong Tạ gia do muội làm chủ, nhưng đại sư vẫn luôn do Tạ Thiếu Ly quyết định, muội không có hứng thú với triều đường chi tranh, cũng không hỏi Triệu Anh có thật muốn đăng cơ làm vua." Lâm Tư Niệm vỗ nhẹ lên con trai, trong miệng khẽ hừ lên vài câu hát ru, lúc này mới đứng dậy bước đến ngồi cạnh Giang Vũ Đồng, kéo tay Giang Vũ Đồng nói: " Nhưng muội cho rằng, cho dù có cơ hội xưng đế, Triệu Anh cũng sẽ không đồng ý đâu."

Giang Vũ Đồng nhíu mi: "Ờ, sao lại chắc chắc như vậy?"

Lâm Tư Niệm cười nói: "Thực ra trong lòng tỷ rất rõ phải không? Nếu hắn làm hoàng đế, liền sẽ cả ngày phải ở trong thâm cung, còn phải bổ sung tam cung lục viện... Trong lòng hắn chỉ có tỷ, từ trước đến nay cũng chỉ theo đuổi một mình tỷ thôi, cho nên, hắn sẽ không làm hoàng đế."

Giang Vũ Đồng có chút xuất thần.

Lâm Tư Niệm khẽ thở dài, tiếp tục nói: "Hắn đã từng vì bệnh của tỷ mà đến xin hoàng đế và Triệu Thạc thuốc, chỉ là hắn lúc đó không quyền không thế, chỉ là nhận một hư danh Quận vương nhàn hạ, đến một vị thuốc cũng cầu được. Từ lúc đó hắn mới đáp ứng Tạ Thiếu Ly tham gia vào chiến tranh giữa các đảng phái, tất cả những điều hắn làm đều là vì..."

"Đừng nói nữa." Giang Vũ Đồng giơ tay đánh gãy lời Lâm Tư Niệm, nàng cười vô mặt Lâm Tư Niệm: "Ta biết muội muốn nói với ta lòng si tình của hắn, nhưng muội cũng nên biết rằng, ta không thể đáp lại tình cảm của hắn, trái tim của ta mãi mãi chỉ thuộc về bản thân ra, nó không thuộc về ai cả."

"Giang tỷ tỷ, thực ra muội không hiểu, có một người nguyện ý cùng tỷ sống một đời, không phải tốt sao?"

"Một đời? Một đời nói quá dễ dàng rồi."

Giang Vũ Đồng gõ tay lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe như nước chảy, nhàn nhạt chảy vào trong lòng Lâm Tư Niệm. Nàng nói: "Muội không phải ta, không thể hiểu được cơ thể yếu ớt lúc nào cũng có thể c.h.ế.t là cảm giác như thế nào. Nhớ lại năm đó, ta lần đầu đến Lâm An tìm Triệu Anh chơi, nhưng lúc đó Triệu Anh rất buồn, cầm xẻng đào một cái hố dưới gốc cây, vừa đào vừa khóc...

Muội biết không, Triệu Anh lúc đó là mười tám tuổi rồi, cư nhiên lại khóc như một đại cô nương. Ta hỏi hắn sao lại khóc, hắn nói, tiểu cẩu thương yêu của hắn c.h.ế.t rồi. Ta nói với hắn, c.h.ế.t rồi thì thôi, tất cả sinh linh trên đời này đến lúc nào đó điều sẽ chết, có gì mà phải khóc chứ."

Lâm Tư Niệm nghe đến ngẩn người, không khỏi phì cười một tiếng, không ngờ Giang Vũ Đồng lúc còn trẻ nói chuyện lại lãnh khốc như vậy: "Triệu Anh nhất định sẽ càng buồn thêm."

" Đúng vậy, hắn giận, lau nước mắt xoay người chạy, còn chỉ trích ta vô tình." Dường như nhớ lại khung cảnh năm đó, Giang Vũ Đồng cười nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Từ lúc ta có thể nhớ chuyện, bệnh tình đã không ngừng phát tác, uống thuốc, hết bệnh, rồi lại phát tác, nhiều lần sinh tử, đã xem nhẹ cái c.h.ế.t rồi. Năm đó ta rất không hiểu, chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Triệu Anh sao lại giận? Sau này ta đã hiểu, Triệu Anh trông có vẻ vô tâm vô phế, nhưng thực ra hắn là một người rất có tình có nghĩa, hắn rất mềm lòng, mềm đến nỗi ta không thể chấp nhận được."

"Giang tỷ tỷ..." Lâm Tư Niệm muốn nói lại thôi.

Nhưng Giang Vũ Đồng lại dường như đoán được nàng muốn nói gì, nhẹ thở dài: "Muội hiểu rõ y thuật, chắc đã biết bệnh của ta căn bản không thể chữa được, cho dù là linh chi ngàn năm cũng vậy mà linh chi vạn năm cũng thế, chí có thể trì hoãn bệnh trạng mà thôi. Triệu anh đến một con ch.ó c.h.ế.t đi cũng có thể khóc như đứt từng khúc ruột thế kia, nếu như ta không bỏ mặc tất cả thành hôn với hắn, sau này lại đi trước hắn, ta không thể tưởng tượng được hắn sẽ trở nên như thế nào."

Thực ra Lâm Tư Niệm rất muốn hỏi một câu, Giang Vũ Đồng có phải cũng có một chút thích Triệu Anh... Nhưng cuối cùng vẫn là chuyện của người khác, nàng không có quyền hỏi.

Hai người im lặng một lúc, Lâm Tư Niệm chỉ có thể chuyển đề tài: "Giang tỷ tỷ, tỷ còn nhớ lần đầu tiền Hoa Lệ gặp chúng ta, hắn nói hắn tên gì không?"

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 187: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?