Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 193: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Tư Niệm lạnh lùng nhìn Triệu Lân một cái, vô tình nói: "Vừa nãy nghe Tiêu gia cô nương nói chuyện ta đã nghe ra, bệnh của nàng ấy quá nặng, sợ là..."

"Nếu như không chữa khỏi bệnh của tỷ ấy, ngươi cũng sẽ chết!" Còn chưa đợi Lâm Tư Niệm nói xong, Triệu lân đã dùng ánh mắt hung dữ đánh gãy lời nói của nàng.

Nhìn xem, nhãi con cuối cùng cũng để lộ ra răng nanh hiểm độc của mình rồi.

Lâm Tư Niệm trong lòng ngẫm nghĩ một phen, quyết định vẫn là không nên làm hắn tức giận, liền thuận theo gật đầu: "Muốn ta cứu nàng ấy, có thể, ngươi trước tiên trả lời ta một câu hỏi."

"Nói." Khóe miệng Tiêu Hận Thủy nhếch lên, trong mắt lưu lại vài phần lệ khí, khiến nụ cười của hắn trông càng âm trầm đáng sợ.

"Ngươi nói Tiêu Hận Thủy chân chính đã thay ngươi c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn ở Vinh vương phủ vào mười ba năm trước, nhưng ta nhớ trong tư liệu có viết, hoàng đế chỉ tìm được t.h.i t.h.ể của Vương phi và đám người làm trong đám cháy, không hề tìm thấy t.h.i t.h.ể của đứa nhỏ."

"Sư tỷ muốn hỏi, Tiêu Hận Thủy năm đó có phải còn sống không?" Triệu Lân đoán được suy nghĩ của nàng, cười quái dị nói: "Ai biết. Nhưng mà, ta nghe nói sau khi Tiêu Chính Kiền mang ta rời khỏi Vương phủ, nghĩ huynh Hoa Lệ của ta cũng từng đến đó. Có lẽ, hắn đã nhận nhầm Tiêu Hận Thủy là ta, cứu nó ra cũng không chừng?"

Lâm Tư Niệm bỗng chốc trừng to mắt, nàng nhớ đến Thập Thất, thiếu niên đáng thương kia cũng khoảng chừng bằng với Tiêu Hận Thủy - Thập Thất.

Lâm Tư Niệm và Thập Thất quen biết nhau hơn một năm, nhưng chưa từng nghe hắn nhắc đến thân thế của mình. Hắn chỉ nhớ chuyện sau khi được Hoa Lệ thu dưỡng, mà không có bất cứ ký ức liên quan đến Tiêu gia.

Hắn thực sự là Tiêu Hận Thủy sao?

Lâm Tư Niệm mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại nổi sóng gió. Có gia cảnh giàu có, cuộc sống yên ổn, trưởng tỷ yêu thương... Tất cả những thứ này, vốn đều thuộc về thiếu niên đáng thương kia, nhưng lại bị Triệu Lân chiếm lấy, vô duyên vô cớ lang bạc nhiều năm như vậy, chịu biết bao nhiêu là đánh đập ngược đãi.

Lâm Tư Niệm tự dưng cảm thấy đau lòng.

Triệu Lân ném một miếng đàn hương vào trong lư hương, một lát sau một mùi hương lạ bay lơ lửng khắp phòng, Lâm Tư Niệm rất nhanh đã cảm thấy được toàn thân không còn chút sức lực nào. Triệu Lân dùng khăn tay đã được tẩm thuốc giải che mũi lại, đợi mùi hương tan hết rồi mới dùng chủy thủ trong tay cắt đứt dây thừng trói Lâm Tư Niệm, cười dịu dàng nói: "Sư tỷ quá thông minh, bất đắc dĩ phải dùng chút thuốc, mong sư tỷ bỏ qua cho."

"Như nhau cả." Được kẻ địch của mình khen thông minh, Lâm Tư Niệm ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút cảm giác thành tựu, nàng chậm rãi duỗi tay chân mình ra, đỡ lấy cái bàn rồi lảo đảo đứng dậy.

"Nói ra thì, ta rất tò mò." Chủy thủ linh hoạt chuyển động trên ngón tay Triệu Lân, hắn nháy mắt, giảo hoạt nói: "Tiết thanh minh năm ngoái ta giả c.h.ế.t ở Van An sơn, tự cho rằng mình đã làm vô cùng tốt, ngươi làm sao có thể nghĩ đến việc ta giả chết?"

Lúc bắt đầu nghi ngờ, là lúc ở Diệt hoa cung thiếu niên dùng chủy thủ đồ chơi dọa nàng, trong lòng Lâm Tư Niệm liền ẩn ẩn vài phần bất an. Tiêu Hận Thủy c.h.ế.t rồi, nhưng vẫn chưa hề tìm tháy thi thể, sau này Lâm Tư Niệm điều tra được thân phận Hoa Lệ là con trai nuôi của Vinh vương, liền lớn mật phỏng đoán rằng: Hoa Lệ có thể cứu nàng từ trong khe núi, có phải cũng có thể giúp Tiêu Hận Thủy thoát thân không?

'Giả chết' rất nhanh đã xuất hiện trong đầu nàng.

May mà Lâm Tư Niệm tuy toàn thân vô lực nhưng đầu óc vẫn rất thanh tĩnh, vì sự an toàn của Thập Thất, nàng quyết không thể nói hắn ra.

Lâm Tư Niệm đảo mắt một vòng, cười nhạt nói: "Không khó đoán, chỉ là không có chứng cứ. Hoa Lệ đúng lúc xuất hiện ở khe núi Vạn An sơn, thực ra không phải là để cứu ta, mà là để cứu ngươi."

Triệu Lân sửng sốt, lập tức vỗ tay cười lớn: "Không sai không sai, lúc đó ta đã hoàn toàn rơi vào tay Triệu Thạc, liền để nghĩa huynh mai phục dưới khe núi phối hợp kế hoạch giả c.h.ế.t với ta, như vậy ta có thể nhân cơ hội thoát thân khỏi đông cung mà không thu hút sự hoài nghi của Triệu Thạc... Ai ngờ nghĩa huynh trong thời khắc mấu chốt lại mềm lòng, cư nhiên lén lút cứu ngươi về Diệt hoa cung. Ngươi biết không sư tỷ, theo kế hoạch của ta, ngươi vốn đã nên c.h.ế.t ở Vạn An sơn rồi."

Nụ cười trên môi Lâm Tư Niệm cứng lại.

"Ta nghe nói, nghĩa huynh c.h.ế.t trong tay của ngươi?" Triệu Lân liếc mắt nhìn thần sắc Lâm Tư Niệm, phì cười: "Thật đáng thương, hắn tâm tâm niệm niệm không nỡ g.i.ế.c ngươi, cuối cùng lại bị ngươi giết."

Rõ ràng biết Triệu Lân đang dùng 'công tâm kế', nhưng Lâm Tư Niệm vẫn không tránh khỏi sóng gió đang nổi lên trong lòng.

Cái tên Hoa Lệ đã xuyên thấu những năm tháng tối tăm nhất trong cuộc đời nàng, kiếp nạn của nàng, chính là bắt đầu từ khi gặp Hoa Lệ. Nàng chưa hề hối hận khi g.i.ế.c Hoa Lệ, nếu như được sống lại gặp được cơ hội như vậy, nàng vẫn sẽ chọn g.i.ế.c Hoa Lệ để bảo vệ mình và con trai, thậm chí là sự an toàn của Thập Thất và nha đầu...

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 193: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?