Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 200: HẾT TRUYỆN

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Bộ binh trong cung có một điện chuyên dùng để Tạ Thiếu Ly xử lý công văn, Lâm Tư Niệm tránh thị vệ tuần tra lặng lẽ chạy vào căn phòng có ánh nến.

Lâm Tư Niệm rón rén bước đến bên Tạ Thiếu Ly, nhưng Tạ Thiếu Ly rất cảnh giác, lập tức phát hiện có người 'quấy nhiễu', liền quay đầu lại.

Nhìn thấy Lâm Tư Niệm, trong mắt y lóe lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức bình tĩnh lại.

Y đè vật trong tay xuống dưới án kỷ, dường như muốn giấu đi đồ vật trong tay, nhưng mà đồ vật kia quả thực quá bắt mắt, Lâm Tư Niệm muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.

Đó là một cây cung xinh đẹp màu đỏ vàng, thân cung được mài đến sáng bóng, đường nét vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn liền biết đó là đồ thủ công vô cùng thượng đẳng. Cung cơ bản đã hoàng thành, Tạ Thiếu Ly đang làm bước cuối cùng: Lên dây.

Không ngờ mấy ngày nay y đi sớm về muộn, chính là đang làm cái này...

Tâm tình Lâm Tư Niệm nhất thời phức tạp, buồn bực trong lòng đều tan thành mây khói, ngược lại còn chầm chậm dâng lên vị chua chua ngọt ngọt.

Nàng bước chậm đến, ngồi xếp bằng bên người Tạ Thiếu Ly, tựa đầu vào vai y, cười nói: "Cung này thật đẹp, huynh làm sao?"

Tạ Thiếu Ly không nói gì, chỉ chuyên tâm móc dây cung trong tay.

Lâm Tư Niệm méo miệng, ủy khuất nói: "Muội còn cho rằng huynh có niềm vui mới, không cần muội nữa! Làm muội hết hồn!"

Động tác Tạ Thiếu Ly cứng lại, thoáng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Tư Niệm, nghiêm túc nói: "Muội sao lại nghĩ như vậy? Ta sẽ không thích người khác, cũng sẽ không không cần muội."

Dứt lời, y đưa cây cung đã được điều chỉnh tốt tới trước mặt Lâm Tư Niệm: "Thử xem, có hợp tay không."

Lâm Tư Niệm trợn to mắt, nháy mắt một cái, chỉ cây cung rồi lại chỉ mình: "Tặng muội sao?"

Tạ Thiếu Ly ừ một tiếng, hơi nghiêng đầu, đỏ tai nói: "Ta và muội sống chung lâu như vậy, ta còn chưa tự tay làm thứ gì tặng muội, nhớ lại muội thích b.ắ.n cung liền làm một cái... Đây là lần đầu tiên làm, có lẽ không tốt lắm..."

Lời còn chưa nói xong, Lâm Tư Niệm đã bổ nhào vào lòng Lâm Tư Niệm, ôm chặt lấy cổ ý, vui mừng nói: "Vừa lòng vừa lòng! Đây là món quà muội thích nhất!"

Tạ Thiếu Ly thở phào một hơi, khóe miệng nhếch lên, có chút mất tự nhiên nói: "Vậy món quà tiểu tử kia tặng muội còn muốn vừa lòng không."

"Đó là đương nhiên!" Lâm Tư Niệm không hề lưu tình bán đứng món đồ của Thập Thất tặng, trong lòng rạo rực nói: Còn nói mình không ăn giấm, đây rõ ràng là đang ghen, mới lén lút trốn ở đây làm quà tặng!

Có được lời khẳng định rồi, ý cười trên miệng Tạ Thiếu Ly càng rõ ràng hơn, y ôn nhu nhìn Lâm Tư Niệm, nhẹ giọng nói: "Nhanh thử xem độ căng của dây cung ra sao."

Lâm Tư Niệm cười không khép miệng lại được, cầm lấy cây cung cao bằng nửa người dùng lực kéo. Dưới ánh trăng, tư thế nào oai hùng hiên ngang, đầu ngón tay vừa buông, dây cung liền rung lên ong ong, thật lâu cũng chưa dừng lại.

Cho dù đã nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng lúc chạm vào cây cung mang theo hơi ấm của Tạ Thiếu Ly, trái tim nàng vẫn như thiếu nữ hoài xuân đập thình thịch. Trái tim nàng gào thét, mỗi ngày đều phải yêu nam nhân này nhiều hơn hôm qua...

Mà y, cũng như vậy.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 200: HẾT TRUYỆN

Chương trước
Chương sau