Đúng rồi, tối nay hoàng thượng thiết yến, chỉ mở tiệc chiêu đãi mấy vương hầu khá có quyền thế đến dự, cũng cho phép dẫn theo nữ quyến đến cùng. Tạ Thiếu Ly thân là Định Tây Vương Thế tử kiêm tướng quân được Kim ngô sắc phong tự nhiên cũng sẽ nằm trong nhóm được mời.
Sự xấu hổ của Lâm Tư Niệm cũng dần tan đi, trong đầu bây giờ đều là làm sao phát huy tác dụng của bản thân trong lần đi dự yến tiệc này.
Lâm Phu Nhân biết vậy, lưu luyến không rời mắt khỏi nữ nhi: “Đã như vậy thì ta cũng không ép các con lưu lại nữa. Xin Thế tử hãy dừng một lát, ta có đồ muốn đưa cho Phi Phi.”
Tạ Thiếu Ly hơi ngẩng đầu, bày ra tư thế cứ tự nhiên.
Lâm Tư Niệm tỉnh tỉnh mê mê bị kéo vào phòng trong, thấy mấu thân lấy ra vài vị dược thơm từ trong tủ thuốc gói thành vài túi thơm rồi đưa cho nàng, dặn dò: “Con cầm lấy cái này, mỗi ngày đặt ở bên gối của Tạ Thiếu Ly, nhớ chưa?”
“Đây là gì vậy?” Lâm Tư Niệm cầm túi thơm lên ngửi: “Xạ hương, hoa nhài, hoa hồng, long diên hương...”
Lâm Phu Nhân không quên bổ sung: “Lúc cần thiếu thì dùng thức ăn bổ sung, như rau hẹ, m.á.u hươi thịt hươu...”
“Điều là thứ thúc tình?” Con ngươi Lâm Tư Niệm đảo một vòng, dường như hiểu được điều gì, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng, trả lại túi hương cho mẫu thân: “Con không cần!”
“Cầm lấy!” Lâm Phu Nhân cương quyết, lại bỏ mấy túi hương kia vào tay Lâm Tư Niệm rồi dùng ánh mắt cảnh cáo nàng không được từ chối.
Tạ Thiếu Ly đang đứng bên cạnh xe ngựa, đằng sau là đường phố cổ nhưng sạch sẽ ở Lâm An, ánh mắt như đang tràn đầy nắng thu, tuấn mỹ đến kinh tâm động phách. Nhìn thấy Lâm Tư Niệm đang cầm một túi vải nhỏ, cúi đầu đỏ mặt bước đến, y liền nhỏ giọng hỏi: “Muội sao vậy, mặt rất đỏ.”
Nói xong y đưa tay muốn chạm vào mặt Lâm Tư Niệm nhưng lại bị nàng tránh đi.
Lâm Tư Niệm bây giờ căn bản không dám nhìn thẳng vào mặt y, úp úp mở mở nói một tiếng không sao, liền nhanh chóng chuồn lên xe ngựa nhanh như một làn khói, đầu óc dường như đã rơi đâu dưới đất rồi.
Vừa nghĩ đến Tạ Thiếu Ly băng thanh ngọc khiết phải làm những chuyện như vậy với một đứa què như mình, Lâm Tư Niệm liền xấu hổ đến muốn đ.â.m đầu vào tường. Tạ Thiếu Ly, một nhân vật cao lãnh như vậy, tự nhiên chỉ được nhìn từ xa thôi chứ không được chạm vào, sao lại có thể bị một nữ nhân tầm thường như mình vấy bẩn được!
Quá tội lỗi rồi...
Lâm Tư Niệm không thể kiềm chế được đắm chìm trong sự tự trách, hoàn toàn không để ý đến Tạ Thiếu Ly bên cạnh sớm đã hiểu lầm ý của nàng, có chút cô đơn thu tay lại, sắc mặt trở nên càng lạnh lùng hơn.
Trên đường, vẻ mặt Tạ Thiếu Ly rất nghiêm túc, không hề nói lời nào.
Lâm Tư Niệm mẫn cảm cảm thấy tâm trạng của y không được tốt, hơn nữa từ sau khi rời khỏi Lâm phủ mới như vậy, lại cộng thêm việc ‘động phòng’ làm nàng càng cảm thấy xấu hổ bất an.
“Huynh không vui sao?” Nàng nhỏ giọng dò hỏi.
Tạ Thiếu Ly ngồi trong xe cúi đang cúi đầu, lông mi khẽ rung lên, cuối cùng thần sắc lộ ra vài phần phiền muộn. Bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi cũng từ từ nắm chặt lại, đôi môi khẽ mấp máy: “Không có.”
Lâm Tư Niệm cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ khắp người y, nghĩ: Không có mới lạ!
Nhưng nàng không dám hỏi nhiều, sợ làm y không thích. Đường về phủ còn dài, Lâm Tư Niệm chỉ có thể tự mình ngâm lên một tiểu khúc, cố gắng làm giảm bớt bầu không khí nặng nề trong xe ngựa.
Nàng ngâm một khúc Giang Lăng Cổ Điệu, âm điệu trầm thấp mà uyển chuyển phát ra từ mũi cô, âm cuối dường như còn màng theo một chút gì đó rất câu nhân.
Tạ Thiếu Ly nhìn nàng, bỗng nhiên dùng âm thanh thanh lãnh như tuyết khẽ ngâm: “Lúc trước ta đã từng đến nơi này, hàng liễu vẫn đung đưa trước khí. Hôm nay ta nhớ lại mưa tuyết đã mù mịt khắp trời.”*
*Ở đây tác giả chơi chữ, mưa tuyết mù mịt là vũ tuyết phi phi (雨雪霏霏), trong đó phi phi (霏霏) chính là nhũ danh của Lâm Tư Niệm.
“Ly ca ca vẫn còn nhớ sao!” Lâm Tư Niệm trong lúc kinh ngạc đã bất giác phun ra tiếng ‘Ly ca ca’.
Trong từ khúc này có nhũ danh của nàng, nàng chỉ hát qua một lần vào bảy năm trước. Lúc đó bộ dạng lãnh mạc của Tạ Thiếu Ly như không hề để ý, Lâm Tư Niệm còn tưởng rằng bản thân ngâm rất khó nghe, đau lòng không thôi, không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy Tạ Thiếu Ly vẫn còn nhớ từ khúc này.
Tuyết lạnh trong mắt Tạ Thiếu Ly như được ánh nắng chiếu qua mà nháy mắt tan ra, gương mặt tuấn lãnh cũng hòa hoãn đi không ít, khóe miệng không kìm nổi nâng lên một độ cong nhỏ... Y vốn là một nam tử vô cùng tuấn nhã, chỉ là luôn thích làm ra bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu làm phong thái giảm đi mấy phần.
Lúc này cười một cái, cả người liền như gió xuân thổi qua bạt ngàn tuyết trắng, vô cùng rực rỡ.