Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 42: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ngày hôm nay có chút u ám, ánh nắng lẽ lõi qua từng đám mây chiếu rọi xung quanh. Dưới gốc cây bạch quả trong hậu viện, lá vàng hình quạt như con bướm rơi xuống. Trong đám lá đang rơi kia, có một nữ tử tóc đen áo trắng nhanh nhẹ thu kiếm vào vỏ, xiêm y xòe ra như cánh sen, vẽ nên một độ cong tuyệt đẹp trong không trung.

Lâm Tư Niệm không nhìn thấy rõ mặt của Giang Vũ Đồng, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng cũng thấy đẹp đến mê người.

Bạch y cô nương thu kiếm vào vỏ, Triệu Anh vỗ tay như một mao tiểu đầu đang lớn tiếng khen kiếm thuật của Giang Vũ Đồng. Còn Tạ Thiếu Ly lại khoanh tay đứng dưới gốc cây bạch quả, mỉm cười gật đầu tỏ ý khen ngợi.

Lâm Tư Niệm nhìn ngẩng cả người. Nàng không ngờ rằng Tạ Thiếu Ly nở một nụ cười tán thưởng ấp ám như vậy với một nữ tử khác, nhất thời trong lòng có một loại khó chịu kỳ lạ.

Còn bên kia, Triệu Anh rút kiếm ra, nâng cằm khiêu khích với Tạ Thiếu Ly: “Có Vũ Đồng ở đây, tiểu gia ta cũng xem như có cơ hội thắng huynh một trận rồi!” Dứt lời, hắn cười hi hi chạy đến nắm tay Giang Vũ Đồng: “Đến đây, hai chúng ta đánh huynh ấy, đánh cho huynh ấy quỳ xuống kêu gia gia xin tha mạng mới thôi.”

Tạ Thiếu Ly hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không đặt Triệu Anh cáo mượn oai hùm kia vào mắt.

Giang Vũ Đồng vẫy tay khỏi tay Triệu Anh, khinh thường nói: Anh cô nương, huynh có bản lĩnh thì đừng kéo muội theo, đấu với Thiếu Ly huynh như một người đàn ông đi chứ!”

“Không được gọi ta là Anh cô nương!” Triệu Anh nổi đóa, lại ưỡn mặt quấn lấy Giang Vũ Đồng: “Ta có phải là đàn ông hay không, muội gả cho ta không phải là biết hay sao!”

Hắn càng nói càng tiện, Giang Vũ Đồng nghe không nổi nữa, xoay tay xuất chiêu ấn Triệu Anh ngồi xuống bàn đá, cười nói: “Gọi gia gia!”

Tạ Thiếu Ly thờ ơ quan sát.

Lâm Tư Niệm đứng ở khúc quanh đằng xa, nhìn thấy tuấn nam mỹ nử cười nói vui vẻ dưới cây bạch quả trong lòng liền tràn ra một vị đắng ngắt: Ba người bọn họ hợp nhau như vậy, chỉ có mình là khong thể hòa nhập vào.

Hài, nàng cũng từng luyện kiếm, cũng rất có phong thái mà.

Nàng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi bước ra khỏi khúc quanh, cười vẫy tay với Tạ Thiếu Ly.

Ba người đang đùa giỡn bên kia liền dừng lại động tác, nhìn về phía nàng. Triệu Anh còn đang bị Giang Vũ Đồng áp trên bàn, liều mạng quay mặt hô to với nàng: “Tiểu biểu tẩu! Tiểu biểu tẩu cứu ta!”

Mây đen che lấp ánh nắng, xem chừng còn có thể đổ mưa. Vết thương trên chân Lâm Tư Niệm lại bắt đầu đau nhức. Nàng đứng thẳng lưng, cố gắng tỏ ra bình thường đi đến chổ ba người bọn họ.

Thấy nàng lại gần, Giang Vũ Đồng cũng không bắt nạt Triệu Anh nữa, buông tay cười nói với Tạ Thiếu Ly: “Thiếu Ly huynh, đây chính là tiểu kiều thê huynh vừa mới cưới cách đây không lâu phải không?”

Tạ Thiếu Ly gật đầu, nhìn về hướng Lâm Tư Niệm: “Muội sao lại đến đây.” Rồi y lại nhìn thời tiết, cau mày: “Sắp mưa rồi, cẩn thận chân lại đau.”

“Nghe nói có khách đến cho nên muội ngồi không yên, muốn đi xem một chút.” Dứt lời, nàng quay mặt về phía Giang Vũ Đồng, con ngươi vì kinh diễm hơi cong.

Vị Vũ Đồng cô nương này, có một dung mạo xinh đẹp khiến Lâm Tư Niệm không thể sánh bằng. Cũng chỉ có nhân vật thần tiên phi tử như vậy mới xứng đứng cạnh Tạ Thiếu Ly...

“Thục Xuyên Giang Vũ Đồng, lần đầu gặp mặt.” Giang Vũ Đồng cười với Lâm Tư Niệm, báo danh tính trước. Lúc nàng cười khóe miệng hơi cong, con ngươi đen láy như chưa đầy ánh nắng, trong sáng rực rỡ. Nàng nói: “Người chính là Lâm Tư Niệm? Ta nghe Tạ Thiếu Ly có nhắc đến người.”

Tạ Thiếu Ly có nhắc đến nàng?

Lâm Tư Niệm đè nén tâm tình cuồn cuộn xuống, vô thức nhìn về phía Tạ Thiếu Ly, lập tức cười nói: “Giang cô nương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

“Người cười lên thật đáng yêu! Mắt cong cong giống như hai vầng trăng khuyết vậy đó.” Giang Vũ Đồng đẩy Triệu Anh sang một bên, bước tới ngắm cho kỹ nụ cười của Lâm Tư Niệm, càng nhìn càng thấy thích: “Mấy năm trước Triệu Anh còn chế nhạo gương mặt góa vợ của Tạ Thiếu Ly, sau này chắc chắn không cười được ai. Ai ngờ rằng huynh ấy đã trở thành người thành hôn đầu tiên trong ba người, còn cưới được một cô nương đáng yêu như thế này nữa.”

Lâm Tư Niệm bất ngờ không kịp đề phòng được đại mỹ nhân khen, chua xót trong lòng nhất thời đều tan biến, có chút ngại nhìn Giang Vũ Đồng cười, khiến cho Giang Vũ Đồng ôm n.g.ự.c khen ‘đáng yêu’ không thôi.

Triệu Anh không biết chui ra từ chổ nào, không biết sống c.h.ế.t mà chạy lại trước mặt Giang Vũ Đồng: “Ta cũng đáng yêu, ta cũng đáng yêu mà! Không tin muội sờ ta thử xem!” Dứt lời, hắn chưng ra bộ mặt mày kiếm mắt sáng ra, lấy lòng nói: “Vũ Đồng, muội sờ ta một cái đi!”

Ý cười trên mặt Giang Vũ Đồng vẫn vậy, chỉ giương ra năm ngón tay chụp lên mặt Triệu Anh, ấn cả người hắn xuống mặt bàn, sức lực rất lớn cứ như không phải là một cô nương nhà lành.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 42: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?