Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 45: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lâm Tư Niệm cuống lên. Giang Vũ Đồng mím môi nhịn cười, an ủi nói: “Chỉ là lực còn yếu, mỗi ngày cần phải tăng cường luyện tập. Nói không chừng một hai năm sau muội có thể trở thành đệ nhất nữ xạ thủ bách phát bách trúng đó.”

Lâm Tư Niệm được Giang Vũ Đồng khen đến vui vẻ, trong lòng lặng lẽ gỡ xuống tấm biển “tình địch” trên người Giang Vũ Đồng đổi thành những người bạn tốt ít ỏi của mình.

Hai người luyện b.ắ.n cung ở hậu viện hơn một canh giờ, cho đến khi trời bắt đầu tối, gió nổi lên Lâm Tư Niệm mới luyến tiếc thu tay, mời Giang Vũ Đồng đồng đến chính điện nghỉ ngơi dùng trà.

Triệu Anh ở hành lang huých Tạ Thiếu Ly một cái, hất cằm về phía hai mỹ nhân đang nắm tay bước đi đến: “Vũ Đồng nhà ta thật quá lợi hại, chưa bao lâu mà đã thu phuj được tiểu biểu tẩu rồi.”

Tạ Thiếu Ly lạnh lùng liếc Triệu Anh: “Bảo Vũ Đồng nhà đệ sau này đừng đến Tạ phủ nữa, nàng ấy trong đầu đều là những điều kỳ quái, ta sợ sẽ dạy hư Phi Phi.”

“Ồ, rõ ràng còn chưa hôn qua mà đã bắt đầu gọi nhũ danh của muội ấy rồi?” Thấy Vũ Đồng nhà mình bị Tạ Thiếu Ly ghét bỏ, Triệu Anh nhất thời thấy sắc quên nghĩa, bắt đầu mỉa mai.

“Hôn rồi.” Tạ Thiếu Ly vẻ mặt nghiêm túc phản bác.

Triệu Anh xem thường đến cực điểm, cũng lười tranh cãi vấn đề ấu trĩ như thế này với y. Trên mặt liền nở nụ cười niềm nở chào Giang Vũ Đồng: “Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy ”

Bên ngoài Giang Vũ Đồng tỏ ra thanh thuần nhưng thật ra bên trong là một bụng ý xấu, chuyển tầm mắt nói: “Chúng ta đang nói, sau này cần phải nổ lực kiếm bạc, sau đó nuôi thật nhiều tiểu bạch kiểm, mỗi ngày lâm hạnh một người.”

Còn chưa nói xong, sắc mặt Tạ Thiếu Ly và Triệu Anh nháy mắt đã đen lại.

Tạ Thiếu Ly trừng Triệu Anh: Ta biết nàng ta sắp dạy hư Phi Phi nhà ta rồi!

Triệu Anh cũng có nổi khổ khó nói, vừa tức vừa oan. Rõ ràng hắn đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, Giang Vũ Đồng sao lại có thể nói nhũng lời như đ.â.m vào tim hăn như vậy chứ!

Hắn tức giận đùng đùng kéo lấy Giang Vũ Đồng đi tới cửa: “Muội cùng ta về nhà, ta có lời muốn nói với muội.”

Lâm Tư Niệm trơ mắt nhìn Giang Vũ Đồng bị kéo đi, mờ mịt nói: “Ngồi một lát đã rồi hẳn đi, chúng ta còn chưa đi uống trà mà!”

“Mưa rồi, để bọn họ về đi.” Vẻ mặt Tạ Thiếu Ly cũng cau lại, kéo tay Lâm Tư Niệm vào phòng ngủ.

Cổ tay Lâm Tư Niệm bị Tạ Thiếu Ly nắm đến phát đau, lảo đảo đi sau lưng y, cũng không biết y vì sao lại giận.

Đi được vài bước, Tạ Thiếu Ly liền dừng lại, xoay người nghiêm nghị nói: “Muội đã thành thân với ta rồi thì không được hối hận.”

Lâm Tư Niệm mở to mắt: “Muội... muội có hối hận đâu...”

“Cũng không được tìm tiểu bạch...” Còn chưa nói xong, Tạ Thiếu Ly lại cảm thấy bộ dáng ăn dấm chua của mình thật quá mất mặt, chỉ có thể nghẹn họng im lặng, nhìn Lâm Tư Niệm như đang giận.

“Tiểu bạch gì cơ” Tiểu bạch kiểm?” Lâm Tư Niệm xem như đã biết vì sao Tạ Thiếu Ly tức giận rồi. Tạ Thiếu Ly quả nhiên là rất để ý đến mình! Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Tư Niệm vừa mừng vừa sợ. Trái tim đang treo lơ lững từ tối qua đã có thể an tâm hạ xuống rồi.

Nàng xảo quyệt cười như hồ ly, nhìn không được được voi đòi tiên, trêu Tạ Thiếu Ly: “Muội đi tìm tiểu bạch kiểm làm gì? Phải biết rằng, khắp Lâm An này cũng không thể tìm thấy nam tử thứ hai nào có thể tuấn tú hơn phu quân đâu, có huynh rồi, những người khác trong mắt muội đều giống như bùn nhão vậy, chẳng đáng để nhắc đến.”

Sắc mặt Tạ Thiếu Ly hơi nguôi giận, lại cảnh cáo: “Không được tin những lời của Giang Vũ Đồng, không được làm bậy với nàng ta.”

“Ly ca ca đang ghen sao.” Lâm Tư Niệm như một đứa nhỏ được ho kẹo, hồn nhiên cười, dương dương đắc ý.

Vành tai Tạ Thiếu Ly ửng đỏ, chuyển ánh mắt: “Giang Vũ Đồng là người giang hồ, hành sự tự nhiên không để ý hậu quả. Muội không giống vậy, muội là thế tử phi của Tạ phủ.”

Nghe vậy, ý cười trên khóe môi Lâm Tư Niệm thoáng chốc cứng đờ, rồi dần biến mất.

Ngọt ngào trong lòng cũng tan biến, hiện lên chút đắng chát. Thì ra y chỉ đang cảnh cáo mình đừng làm ra chuyện gì trái với đạo lý mang lại phiền phức cho Tạ gia sao?

Nháy mắt, cõi lòng Lâm Tư Niệm thay đổi rất nhanh, rũ xuống mi mắt che đi sự chua xót, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo thâp giọng nói: “Muội biết rồi.”

Lâm Tư Niệm ủ rũ, lúc này Tạ Thiếu Ly mới ý thức được bản thân đã nói sai. Y vốn là lo lắng Lâm Tư Niệm sẽ bị tổn thương, nhưng rất rõ ràng là Lâm Tư Niệm đã hiểu lầm ý của mình rồi.

Tạ Thiếu Ly có chút đau lòng, muốn đến kéo tay Lâm Tư Niệm nhưng lại bị nàng tránh đi.

“Muội vào phòng trước đây.” Nàng cúi đầu nói rồi nhanh chóng rời đi.

Tạ Thiếu Ly nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, tức giận đ.ấ.m lên cột trụ đỏ ở hành lang làm bụi ở xà nhà chấn động mà rơi xuống.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 45: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?