Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 48: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thấy Lâm Tư Niệm vì một tên nam nhân khác mà vui vẻ như vậy, trong lòng Tạ Thiếu Ly nảy lên một cảm khác không thoải mái, không khỏi nhíu mày lại.

Lâm Phu Nhân ở bên cạnh rót trà nên không chú ý đến sắc mặt Tạ Thiếu Ly, chỉ thuận miêng hỏi: “Thiếu Ly và Phi Phi, hai đứa định khi nào thì sinh con?”

Lão nhân gia mở miệng chính là thích nói đến loại chuyện này. Lâm Tư Niệm bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Còn sớm mà...”

“Sớm gì mà sớm, tiểu nương cạnh nhà lúc bằng con bây giờ con của nó cũng đã biết chạy rồi!” Lâm Tư Niệm ngoài miệng quở mắng nhưng lại mơ hồ nói với Tạ Thiếu Ly: “Phi Phi nhà ta còn nhiều chuyện không hiểu, nếu như có chổ nào hầu hạ không chu toàn mong Thiếu Ly con dạy nó một chút.”

Tạ Thiếu Ly đang ngồi nghiêm chỉnh liền nhìn Lâm Tư Niệm một cái: “Con sẽ cố gắng.”

Lâm Tư Niệm lại ủy khuất nghĩ: Cho dù con có muốn hầu hạ hắn, nhưng hắn không chịu chạm vào con thì hầu hạ thế nào được!

Đôi phu phụ kia mỗi người ôm một bụng suy nghĩ. Dưới ánh mắt của mẫu thân và Tạ Thiếu Ly, Lâm Tư Niệm thực có chút đứng ngồi không yên, lúng túng nhả ra một câu “Con đến thư phòng thăm huynh trưởng”, rồi liền chuồn mất.

Nàng ôm lấy hai cuốn cổ tịch, không yên lòng vùi đầu chạy đến thư phòng, trong đầu toàn là chuyện làm sao cùng Tạ Thiếu Ly sinh con, càng nghĩ mặt càng đỏ, trong sự xấu hổ còn ấn chứa một chút kỳ vọng.

Nàng suy nghĩ quá nhập thần, hoàn toàn không chú ý dến thân ảnh đang đi đến từ ngã rẽ kia. Rầm một tiếng, nàng liền đụng vào một lồng n.g.ự.c cường tráng, cuốn cổ tịch trong tay cũng rơi xuống đất.

Người bị đung đưa tay ra đỡ lấy eo Lâm Tư Niệm, giữ vững cơ thể nàng, sau đó một giọng nam xa lạ vang lên trên đỉnh đầu: “Ngươi không sao chứ?”

Lâm Tư Niệm ôm chiếc mũi bị đụng đau ngẩng đầu lền, bất ngờ không kịp đề phòng chạm vào con mắt hẹp dài như hồ ly.

Nam nhân vô cùng xinh đẹp kia, tóc dày đen nháy, hồng y như máu, vóc người cao gầy cường tráng. Lâm Tư Niệm không ngờ rằng, một người nam nhân cũng có thể đẹp đến kinh tâm động phách như vậy, cũng chỉ có nam tử dung mạo như vậy mới có thể mang hồng y rực rỡ nhưng không gai mắt chút nào.

Đúng vậy, xinh đẹp – ngoài từ đó ra, Lâm Tư Niệm không thể tìm ra một từ nào để hình dung hắn.

Gió thu thổi qua, hồng y phấp phới. Lâm Tư Niệm ngẩn người nhìn nam nhân xinh đẹp có chút lòe loẹt trước mặt, dường như tầm nhìn cũng đang bùng cháy.

Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, nam nhân cũng không phiền, chỉ câu lên một nụ cười yêu mị, vươn ra một đốt ngón tay thon dài nhẹ chạm vào chop mũi nàng, giọng nói khàn khàn dường như mang theo ma lực mê hoặc lòng người, nỉ non bên tai nàng: “Tiểu đáng thương, mũi đều đỏ lên rồi, đau lắm phải không?”

Lời còn chưa dứt, Lâm Tư Niệm liền bị một cổ lực lớn kéo ra, sau đó nàng liền rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Tạ Thiếu Ly một chưởng tập kích hồng y nam tử, giọng nói thanh lãnh vạn năm bất biến nhiễm một chút nộ ý. Y gắt gao ôm lấy Lâm Tư Niệm giống như đang tuyên bố chủ quyền, sắc mặt hung ác nhìn chằm chằm hồng y nam tử đối diện: “Người là ai?”

Hồng y nam nhân nhẹ nhàng tránh khỏi một chưởng sắc bén của Tạ Thiếu Ly, ánh mắt chuyển một vòng trên người Tạ Thiếu Ly và Lâm Tư Niệm, lập tức cười lả lướt: “Đáng tiéc, thì ra đã có chủ rồi.”

Nói xong, hắn vươn đầu lưỡi đỏ sẫm ra, chầm chậm l.i.ế.m lên cánh môi đầy khiêu khích.

Không biết vì sao, Lâm Tư Niệm liền nhớ đến một nhân vật nguy hiểm – nhện hoa có độc.

Lâm Tư Niệm chưa bao giờ nhìn thấy Tạ Thiếu Ly hung dữ như vậy.

Sắc mặt y âm trầm, khí tràng quanh người toàn bộ khai hỏa, ánh mắt lạnh như băng bén như dao, tản ra khí tức sát phạt khiến người khác kinh hồn bạt vía, dường như đối mặt với mười vạn địch quân, chỉ đợi giơ tay c.h.é.m hắn m.á.u chảy đầy đầu.

Hồng y nam nhân trước mặt cũng không chịu tỏ ra yếu kém, lười biếng tựa vào cột trụ, mắt hồ ly hẹp dài hơi nheo lại, đoản kiếm trong ống tay toát ra một đoạn mũi kiếm lạnh lẽo.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, như hai con dã thú đang thăm dò địch thủ, trong không khí dường như dấy lên ánh lửa tí tách.

Bầu không khí đang căng thẳng, chợt nghe thấy ở ngã rẽ hành lang truyền đến một giọng nam thiếu niên trong sáng: “Haiz, Hoa Lệ huynh ở đây à, làm ta cực khổ đi tìm một trận!”

Lâm Tư Niệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Hận Thủy và Lâm Túc sóng vai đi tới liền không khỏi vui mừng, thoát ra vòng tay cứng rắn của Tạ Thiếu Ly gọi lớn: “Huynh trưởng, Tiêu sư đệ!”

“Phi Phi sư tỷ!” Nhìn thấy Lâm Tư Niệm, hai mắt Tiêu Hận Thủy liền sáng lên, cười lộ ra hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt non nớt, trông rất trẻ con. Ánh mắt lướt qua Tạ Thiếu Ly, Tiêu Hận Thủy liền chắp chào hỏi, có chút ngượng ngùng nói: “Từ lúc từ biệt ở linh đường lão sư cũng đã nửa năm rồi, nghe nói sư tỷ gần đây đã kết phu thê với Tạ gia thế tử, ta cũng không có thời gian đến chúc mừng tỷ một câu.”

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 48: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?