Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 69: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tuyết rơi làm đường lên núi trơn trượt, Lâm Tư Niệm đi rất khó khăn, trời mua đông nhưng cả người đều là mồ hôi, chỉ có thể cởi áo khác

Thật không dễ dàng đến cửa từ viện khí thế rộng rãi trang nghiêm, Lâm Tư Niệm đưa mắt nhìn đoàn quan nhân công tử, thục nữ phu nhân nườm nượp đến hương khói xung quanh, lắc đầu than thở: “Vừa nhìn tưởng đây là cảnh trong chùa, ai ngời đất nước ta loạn trong giặc ngoài, sức cùng lực kiệt đã lâu? Không đi hỏi muôn dân, lại đi cầu quỷ thần, cũng thật ngạc nhiên!”

“Xem như con hiểu nhiều, chuyện này có thể đứng ở đây nói sao?”

Lâm phu nhân cảnh cáo trừng nữ nhi một cái, cánh tay sờ vào chuông đồng chậm rãi mà trang nghiêm bước vào cửa: “Người một khi đã già thì sẽ mang thật nhiều tín ngưỡng ký thác vào những thứ hư vô mờ mịt trên người, mong bình an. Ta lúc trước cũng không tin những thứ này, cho đến khi cha con không còn nữa, mới bắt đầu mong trên đời này thật sự có quỷ thần, cho dù chỉ phó thác một giấc mộng thôi cũng được.”

Lâm Tư Niệm tự giác lỡ lời, không thể làm gì hơn là đổi chủ đề: “Đi đi, đi cầu nguyện xin xăm đi!”

Mẹ con hai người quỳ xuống dập đầu với Bồ Tát, cầu nguyện, lại đi sờ tượng Bồ Tát, nói là có thể thấm chút tiên khí, gặp dữ hóa lành. Làm xong tất cả mọi thứ, liền có một tiểu hòa thượng dẫn hai người đến phòng thiền ở hậu viện, đến chổ trụ trì xin bùa hộ mệnh.

Lâm phu nhân nhớ trạng phu đã mất, liền cùng trụ trì bàn bạc, muốn đặt một bài vị của Lâm Duy Đường ở trong tự. Lâm Tư Niệm đoán chừng đề tài này nhất thời không kết thúc được thế là liền lén ra khỏi cửa, đi vào viện giải sầu một chút.

Tiếng chuông hùng hồn kinh động đến vài con sơn hạc. Trong núi nơi nào cũng bị tuyết và sương che phủ, xuyên qua tường cao đại ngói, mơ hồ có thể nhìn thấy những hàng cây cổ trùng trùng trắng toát, dõi mắt trông về phía xa, trời đất mênh mông, dường như một cục đá một ngọn cây đều lộ ra thiền ý, gột rửa tâm trạng.

Gió nổi lên có chút lạnh. Lâm Tư Niệm phủ áo khoác hồ ly lên, kìm lòng không đậu bước hai bước, dựa ở cánh cổm vòm ngắm tấm bùa hộ mệnh lão hòa thượng cho.

Đó chẳng qua là một viên ngọc thạch không biết tên treo vào một sợi dây mày đỏ, nhìn vào rất bình thường, cũng không biết là có tác dụng chiêu phúc trừ tà thật không.

Nàng trong lòng huyễn tưởng cảnh tượng mình tặng nó đi, nhịn không được liền nhếch lên khóe miệng, nghĩ thầm đến lúc đó nhất định phải sờ tai Tạ Thiếu Ly, xem y có xấu hổ hay không...

“... Cũng không phải không có y là không được, ta chính là nuốt không trôi cục tức này! Hoàng tẩu, người cũng biết mọi quý nữ ở Lâm An đều cười nhạo ta thế nào mà?”

Trong thiên phòng ở thiền viện đột nhiên truyền đến một giọng nữ bén nhọn, Lâm Tư Niệm nhất thời ngẩn người, cảm thấy giọng con gái trẻ tuổi ngang ngược này có chút quen tai.

Một giọng nữ khác tuổi có vẻ lớn nói: “An Khang, ngươi là đế cơ, sao một chút độ lượng cũng không có?”

... An Khang công chúa? Quả nhiên là cô ta.

Lâm Tư Niệm hiểu ra : Người còn lại được cô a gọi là hoàng tẩu, chắc là Thái tử phi rồi.

Lâm Tư Niệm không có ấn tượng tốt với An Khang, nhất thời cảm thấy trong lòng có chút chán ghét, đứng dậy muốn đi, lại nghe thấy Thái tử phi nói tiếp : « Tạ Thiếu Ly đã cưới nha đầu Lâm gia kia, mọi việc đã xong xuôi, ngươi lại cứ oán hận thì làm được gì ? Cũng không thể gả vào Tạ gia làm thiếp, đó mới trở thành trò đùa thật sự. »

Lâm Tư Niệm cả người cứng ngắc, dừng bước.

Âm thanh của bọn họ không tính là lớn, nhưng Lâm Tư Niệm tai rõ mắt sáng, trong viện lại rất yên tĩnh, vì vậy có thể nghe thấy rõ ràng.

« Nói như vậy, ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt rồi? »

An Khang công chúa hừ lạnh một tiếng, chỉ cần nghe thấy thôi cũng có thể cảm giác được sự khuất nhục và tức giận của nàng lúc này : « Hoàng tẩu biết không, từ năm người ở Lâm An này đều biết ca của ta muốn gả ta cho Tạ Thiếu Ly, kết quả không biết ở đâu nhảy ra một Lâm Tư Niệm, đã thế vừa xấu lại còn què ! Bị người như thế quấy rối hôn sự, thân phận đế cơ của ta còn có giá trị gì, sau này còn ai nể mặt nhìn ta nữa ! »

Vương phi thở dài một hơi : «Ngươi rõ ràng biết rằng quấy rối hôn sự của ngươi không phải là Lâm gia mà là Tạ Thiếu y không có ý với ngươi. »

« Ta không cần biết ! » An Khang không đụng vào Tạ Thiếu Ly được, chỉ có thể đẩy tất cả tức giận lên người Lâm Tư Niệm, giận dữ nói : « Cô ta chính là cái gai trong mắt ta, một ngày có cô ta ta liền không quên được nỗi nhục này. Sớm muộn gì cũng có một ngày ta g.i.ế.c c.h.ế.t tên nữ nhân này ! »

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 69: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?