Một tháng sau, Lâm Tư Niệm tháo băng. Chân trái của nàng lưu lại một vết sẹo dài khoảng ba tấc không bao giờ xóa được.
Trong Lâm phủ, Lâm Tư Niệm dùng sức kéo váy che đi vết sẹo, tươi cười đi đến trước mắt cha mẹ.
“Như thế nào, không nhìn ra chút gì phải không? Lần sao đại ca trở về, chúng ta đừng nói cho huynh ấy biết, huynh ấy nhất định sẽ không nhìn ra đâu.”
Lâm Tư Niệm xuống giường, cố gắng duỗi thẳng hai chân như một người bình thường, chậm rãi đi qua đi lại trong phòng.
Nhìn thấy nàng hiểu chuyện như vậy, con mắt Lâm Duy Đường lại có chút đỏ. Bản thân Lâm Tư Niệm lại thấy không sao cả, chỉ là nhẹ nhàng phủ váy xuống che đi vết sẹo ở chân, ngược lại còn chống gậy đến an ủi phụ thân, cười nói: “Què rồi cũng tốt, không gả được chi bằng ở đây với cha mẹ cả đời luôn.”
Trong mắt Lâm Duy Đường toát lên tình yêu thương hiền hòa và nỗi đau nhàn nhạt, ông lắc đầu: “Đứa nhỏ ngốc, cha không thể theo con cả đời được.”
Nhiều năm sau, câu nói này liền trở thành sự thật.
Tạ Thiếu Ly lần cuối nhìn thấy Lâm Tư Niệm là trong một ngày mưa lạnh buốt.
Ngày đại hàn hôm đó, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận mưa đông lạnh thấu xương. Lâm Tư Niệm đang chống gậy tập đi trong đại sảnh, nhìn thấy Tạ Thiếu Ly cẩm mạo điêu cầu* không nhanh không chậm bước vào từ cổng lớn. Áo quần y đều bị nước mưa làm ướt nhẹp, lọn tóc sau tai dính bết lại trên cổ. Nhưng y chẳng hề quan tâm, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tư Niệm một lát rồi hạ tầm mắt xuống không nói gì, đặt hộp đựng thức ăn trong lòng xuống sàn nhà.
* cẩm mạo điêu cầu: ăn mặc đẹp đẽ
Lâm Tư Niệm hơi chút ngạc nhiên. Thứ Tạ Thiếu Ly mang đến nàng chưa từng dùng qua, không phải nàng giận mà là nàng hiểu được Tạ Thiếu Ly không có chút tình ý nào với nàng, càng không muốn nhận không của y cái gì. Lâm phu nhân biết con gái mình sẽ không ăn thứ mà Tạ Thiếu Ly mang đến nên cũng không mang thuốc đến cho con gái đang bệnh nằm trên giường. Thế nên Lâm Tư Niệm không hề biết rằng y bây giờ vẫn còn kiên trì mỗi ngày dậy sớm mang thuốc đến cho nàng.
Chắc chỉ là do y áy náy mà thôi, Lâm Tư Niệm trong lòng nghĩ.
Lâm Tư Niệm nhất thời cảm thấy sống mũi mình cay cay, vừa là vì thiếu niên ngạo mạn áo gấm một thời kia, cũng là vì bộ dáng chật vật của mình hiện tại. Môi nàng khẽ động, cười nói: “Thế tử, mưa lớn như vậy sao không đến đâu đó tránh đi? Xiêm y đều ướt cả rồi.”
Không biết chữ nào đã kích thích y, Tạ Thiếu Ly liền tránh đi ánh mắt của nàng, sắc mặt còn trắng hơn lúc nãy, hai gò má dường như gầy đi, càng thể hiện sự thanh lãnh cô độc của một người. Y mím môi, nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: “Thuốc sẽ đổ.”
Bởi vì lo lắng thuốc sẽ bị đổ cho nên y cẩn thận ôm hộp đựng trong lòng đi đến.
Nếu như nói không cảm động thì đó là điều không thể. Nhưng Lâm Tư Niệm rất rõ sự rung động không phải tình yêu này. Giống như Tạ Thiếu Ly đối xử với nàng rất tốt, đó cũng chỉ là bù đắp cho sự áy náy trong lòng y thôi.
Lâm Tư Niệm có cảm giác n.g.ự.c mình bị chặn bởi một đống hỗn loạn, không đau nhưng rất khó chịu. Nàng vuốt nhẹ cây gậy gỗ sáng bóng trong tay, nhẹ giọng nói: “Huynh không cần mang những thứ này đến cho muội đâu.”
Tạ Thiếu Ly nhìn nàng, không nói gì nhưng môi mím lại càng chặt. Y xoay người bước xuống bậc thang, không nói tiếng nào liền bước vào trong màn mưa giá buốt.
Lâm Tư Niệm nhanh chóng gọi y lại.
Nàng lấy trong phòng ra một chiếc ô giấy đưa cho Tạ Thiếu Ly. Nàng khập khễnh đứng trên đài, y trầm mặc không nói đứng trong màn mưa, một người cầm ô, một người nhận, cách nhau một chiếc ô mà im lặng nhìn nhau.
Lâm Tư Niệm buông tay ra trước, vẫn như trước nở một nụ cười rạng rỡ, giòn giã nói: “Ô không cần trả lại đâu, đi đường cẩn thận.”
Thấy thái độ khách khí xa lạ của nàng như vậy, trong lòng Tạ Thiếu Ly bỗng dâng lên một trận đau âm ỉ. Trời biết y ghét việc bản thân phải giả vờ thanh cao, khẩu thị tâm phi như thế này nhường nào.
Tạ Thiếu Ly cầm ô đứng trong mưa, đột nhiên hỏi nàng một câu: “Nếu như ta thực sự muốn đối xử tốt với muội, muội tin không?”
Nghe thấy y đột nhiên nói như vậy, Lâm Tư Niệm thoáng trầm ngâm trong chốc lát, trong ánh mắt chẳng tỏ vẻ thích thú gì.
“Huynh không cần phải áy náy đâu.”
Lâm Tư Niệm như nhìn thấu được chuyện gì, thản nhiên nhìn y, vẫn như cũ bày ra nụ cười xán lạn ôn hòa: “Không có gì đâu, là do bản thân muội không cẩn thận. Muội ở trên cây lộn xộn nên cành cây mới gãy.” Nói xong, nàng ngại ngùng cười: “Là muội luôn mang đến phiền toái cho huynh, sau này sẽ không còn nữa.”
Nhiều nhất, bất quá cũng chỉ là yêu hận đều tan biến.
Tạ Thiếu Ly nâng mắt, con ngươi hằng lên từng vệt đỏ. Trong nháy mắt Lâm Tư Niệm thiếu chút nữa đã cho rằng y đang khóc. Nhưng đợi lúc nàng muốn nhìn kỹ hơn thì Tạ Thiếu Ly đã cầm ô đi xa, dường như đang chạy một cách chật vật.