Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 72: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chuyện quỷ gì vậy?

Lâm Tư Niệm được Giang Vũ Đồng bảo vệ sau lưng, con không quên nhắc nhở bọn họ: “Muốn đánh ra ngoài đánh.”

Hai người nhanh chóng so chiêu, Hoa Lệ một tay đón đỡ Giang Vũ Đồng, híp mắt cười nói: “Đáng tiếc, tiểu mỹ nhân đã nhận ra ta, ta lại không biết tiểu mỹ nhân là ai! Công phu của nàng không tệ, tên là gì, sư phụ là ai?”

“Việc này ngươi không cần phải biết, mang đồ của ngươi cút đi đi.” Giang Vũ Đồng nhìn Lâm Tư Niệm, tiếp tục nói: “Ta không cần biết người tiếp cận Tư Niệm là có mục đích gì, sau này cách muội ấy xa chút.”

“Nếu ta không đáp ứng thì sao.” Hoa Lệ trầm giọng nói.

“Vậy ta liền hủy nó!” Dứt lời, Giang Vũ Đồng như uy h.i.ế.p mà lắc lắc cuốn sổ trong tay.

Sắc mặt Hoa Lệ quả nhiên thay đổi : « Nói chuyện đàng hoàng đừng kích động, ta đồng ý nàng là được chứ gì. »

Giang Vũ Đồng lúc này mới thu kiếm, ném cuốn sổ kia cho Hoa Lệ. Hoa Lệ một tay nhận lấy, liếc về phía Lâm Tư Niệm một cái, cười ám muội : « Ta có dự cảm, cho dù ta không đến tìm nàng thì cũng sẽ có một ngày muội cũng đến cầu ta ! »

Nói xong, hắn đặt cuốn sổ vào trong ngực, nghênh nàng bước ra cửa.

Hộ vệ trong phủ muốn ngăn lại, Lâm Tư Niệm nói : « Để hắn đi. »

Hoa Lệ đi đến trong đình viện, dường như lại nhớ đến chuyện gì, quay người lại làm động tác sờ cái gì đó, cười hihi : « Xúc cảm rất tốt. »

Lâm Tư Niệm ngẩng người một lúc mới phản ứng đây là tư thế ngày đi săn ở trong bụi rậm lúc hắn nhét cuốn sổ vào trong n.g.ự.c nàng, nhất thời tức đến đỏ mặt.

Hoa Lệ thực hiện được âm mưu liền haha cười lớn, nhảy lên nóc nhà lướt nhanh như một bướm đỏ, sau đó biến mất trên mái hiên đọng đầy tuyết.

Miếng khoai bỏng tay đã được tiễn đi, Lâm Tư Niệm thở dài một hơi, kéo tay Giang Vũ Đồng cười nói : « Sớm đoán được mấy hôm nay hắn sẽ tới tìm muội, quả nhiên không nén đượ tức giận, may mà có Giang tỷ tỷ thủ ở trong phủ... » Lời còn chưa nói xong, Lâm Tư Niệm cảm thấy sắc mặt Giang Vũ Đồng có gì đó không đúng, nhất thời kinh hãi : « Tỷ làm sao vậy ! »

Môi Giang Vũ Đồng hơi trắng, hơi thở gấp gáp, gương mặt cũng đỏ bừng không bình thường. Lâm Tư Niệm đoán được nàng chắc mắc bệnh, nhanh chóng đỡ nàng ngồi ở trên giường , vội vàng nói : « Thuốc đâu, có mang thuốc theo không ? »

Giang Vũ Đồng ho khan vài tiếng, run tay cởi ra túi thuốc nhỏ treo ở bên hông, đầu tiên là đặt ở chóp mũi hít thật sâu vài hơi, đợi hơi thở bình thường trở lại mới tìm hai viên dược hoàn màu đen ở trong, nhắm mắt ném vào trong miệng.

Lâm Tư Niệm nhanh chóng rót cho nàng ly nước ấm, Giang Vũ Đồng nhíu mày, uống nước đẩy thuốc xuống trên môi mới dần dần khổi phục lại huyết sắc.

« Phù, trời vừa lạnh thân thể lại không ổn rồi. » Âm thanh Giang Vũ Đồng ngắt quãng. Trong ánh mắt vẫn mang theo hơi ấm và tiếu ý, yếu ớt như ánh nắng trời đông, « Công phu của Hoa Nhị quá âm tà, lúc nãy chẳng qua chỉ là thăm dò hai chiêu, nếu như một mình đấu với hắn, ta thật sự không phải là đối thủ... »

Lâm Tư Niệm hổ thẹn bất an, cảm thấy đã gây họa liên lụy đến nàng.

Nàng há miệng, Giang Vũ Đồng lại đưa tay chặn lại lời nàng. Giang Vũ Đồng dựng thẳng một ngón trỏ đặt ở trên môi, mỉm cười nói: « Năm nào cũng sẽ như vậy, ta đã quen với việc đó rồi, không phải lỗi của muội, Tư Niệm.”

Nàng càng nói như vậy, trong lòng Lâm Tư Niệm lại càng khó chịu, trong mắt đã ẩn ẩn rịn ra nước mắt.

« Xem ra ta phải quay về Quảng Nguyên một chuyến rồi, muội đáp ứng ta một việc. » Ngừng một lát, Giang Vũ Đồng rũ hàng mi dày đậm, khóe miệng câu lên một nụ cười nhàn nhạt : « Chuyện ta phát bệnh muội đừng nói cho Triệu Anh. Với tính cách điên khùng của hắn, nếu như biết chuyện lại muốn sống c.h.ế.t quấn lấy ta khóc loạn... để ta an tĩnh sống những ngày này đi. »

Lâm Tư Niệm trợn to mắt, không phải nói ở Lâm An hết mùa đông mới đi sao ? Lần này chia xa, không biết lúc nào mới có thê gặp mặt.

Giang Vũ Đồng nhéo mặt nàng, nói : « Thuốc lần trước muội phối dùng rất được, ta ban đêm không còn ho nữa, có thể phối cho ta thêm vài cái mang về Giang Lăng không ? »

« Muội sẽ viết thêm cho tỷ cả phương thuốc nữa ! » Lâm Tư Niệm hồi thần trong sầu não khi chuẩn bị chia xa, không ngừng bận rộn phối thuốc điều hương.

Đợi Lâm Tư Niệm bận phối thuốc, Giang Vũ Đồng liền yên tĩnh thu hồi tầm mắt, mở bàn tay ra, lòng bàn tay có một vệt máu.

Ngày thứ hai sau khi Giang Vũ Đồng đi, Tạ Thiếu Ly về Lâm An.

Cha con Tạ gia còn chưa kịp cởi giáp, đã vội vã chạy vào cung báo cáo, đợi cho đến khi hồi báo quân vụ xong, Tạ Thiếu Ly thực sự không còn kiên nhẫn nói chuyện nhà với Hoàng đế nữa, liền cáo lui trước, mang theo một thân cát bụi chạy về Tạ phủ.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 72: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?