Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 74: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tạ Thiếu Ly mặc cho nàng nằm trên người mình làm xằng bậy, dịu dàng hỏi: “Ước những gì?”

“Một ước cha mẹ huynh và muội đều khỏe mạnh, hai ước muội có thể mập thêm một chút, ba ước đất nước ta quốc thái dân an.”

Nàng cứ nói cứ nói, phát hiện ý cười trên miệng Tạ Thiếu Ly dần biến mất, liền nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, có gì không đúng sao?”

Tạ Thiếu Ly hạ tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Trong những điều ước của muội, không có ta.”

Lâm Tư Niệm thực sự muốn cười.

Người này ăn giấm của người khác thì thôi đi, thậm chí ngay cả ước một điều ước cũng sẽ tự nhiên ăn giấm! Bất quá may mà y không còn giấu tâm tư trong lòng nữa, đáng để khích lệ, Lâm Tư Niệm chỉ có thể nhịn không cười y.

Nàng đảo mắt một vòng, trong con ngươi chứa đầy ánh sáng rực rỡ: “Cha mẹ mạnh khỏe, phu quân muội mới không có lo lắng chuyện nhà; muội mập thêm một chút, phu quân muội lúc ôm muội mới không thấy khó chịu; quốc thái dân an không có nổi khổ chiến tranh, phu quân muội mới không cần phải rời nhà chinh chiến, có thể ở cùng muội lâu dài... Huynh nói xem, những điều ước của muội sao lại không có huynh được? Rõ ràng đều là huynh... ưm!”

Miệng mồm lanh lợi, khéo léo làm người khác vui vẻ. Tạ Thiếu Ly dứt khoát dùng nụ hôn để khóa nàng lại.

Lâm Tư Niệm ngửa đầu nhìn Tạ Thiếu ly đang che ở trên người mình, đột nhiên nháy mắt, ‘Ui da’ một tiếng.

Tạ Thiếu Ly nhanh chóng dừng lại động tác, hỏi: “Sao vậy?”

“Mồ hôi của huynh nhỏ vào mắt muội rồi.”

Tạ Thiếu Ly kéo bàn tay đang dụi mắt của nàng xuống, cúi người ôn nhu l.i.ế.m lên mí mắt ướt át của nàng.

Nắng chiều ngoài cửa sổ từ từ buông xuống chiếu lên án kỷ, biến mất trong những tán rậm rạp. Nhiều năm sau, Lâm Tư Niệm nhớ lại ngày hôm nay vẫn không ngừng hối hận.

Nàng không nên nói những điều ước đó ra. Những điều ước ước với Bồ Tát, nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa...

Ngày hôm sau là giao thừa, trong cung theo thường lệ mở yến tiếc chiêu đãi quan lại, Tạ Thiếu Ly và Tạ Doãn đều phải thay chính trang dự yến tiệc, sau giờ dậu mới lần lượt về phủ cùng người nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, sau đó đón giao thừa tới hôm sau.

Đã là bữa cơm đoàn viên, Lâm Tư Niệm không thể không về Định Tây Vương phủ dùng cơm.

Buổi chiều trời đổ tuyết, công công trong cung đã đến Tạ phủ thúc dục. Tạ Thiếu Ly nắm lấy bàn tay Lâm Tư Niệm đang buộc dây áo khoác lông cáo cho y, dịu dàng căn dặn: “Muội đến Vương phủ với mẫu thân, đợi ta trở về.”

Lâm Tư Niệm cười, thắt nút cho y, nhón chân hôn lên khóe môi y: “Được, nhớ về sớm.”

Tạ Thiếu Ly sờ gương mặt nàng, xoay người bước vào phòng tuyết trong ánh hoàng hôn.

Phong tuyết càng lúc càng lớn, làm nhòa đi tầm nhìn của Lâm Tư Niệm. Nàng nhìn bóng lưng của Tạ Thiếu Ly rất lâu, đột nhiên nhớ đến còn có một chuyện quan trong quên nói với y.

Hôm qua phu thê bọn họ tiểu biệt đoàn tụ, tự nhiên sẽ triền miên một phen, càng huống hồ buổi chiều Tạ Thiếu Ly ngủ bù, tối đến tinh lực tràn trề đến đáng sợ, lăn qua lật lại nhiều lần đến úc gà gáy mới thôi. Lâm Tư Niệm mệt mỏi buồn ngủ, Tạ Thiếu Ly lại phải chuẩn bị vào cung dự tiệc.

Nhất thời ham vui, nàng quên luôn nói cho Tạ Thiếu Ly biết cuộc nói chuyện giữa Thái tử phi và An Khang Đế Cơ ở Bình An tự hôm đó.

Nàng đứng ở cửa một lúc, quyết định nói với phó tướng của Tạ gia tiến cung một chuyện, để Tạ Thiếu Ly cẩn thận Thái tử Triệu Thạc.

Vừa an bài chuyện này xong, liền thấy hộ vệ trong vũ vội vã đến báo, nói rằng Lâm Túc không quen trong phủ có nhiều hộ vệ lui tới, lúc nãy đã trả lại hết đám hộ vệ nàng xếp vào Lâm phủ, bảo đám hộ vệ kia về nhà ăn tết đoàn viên đi.

“Cái gì, huynh trường cho tất cả hộ vệ về ăn tết rồi sao?”

Lâm Tư Niệm nhíu mày, còn chưa kịp nổi giận đã thấy hạ nhân Vương phủ mang kiệu mềm đến. Từ quản giã lấy mũ xuống, khom người nói: “Phu nhân, Vương phi mời người qua, trước bữa tối theo thường lệ phải bái tổ.”

Lâm Tư Niệm hồi thần, nói: “Biết rồi, đợi ta đi rửa mặt chải đầu một lát.”

Lại nói với hộ vệ kia: “Đừng nghe lời huynh trưởng, gọi đám ám vệ quay lại, âm thầm bảo vệ Lâm phủ!”

Hộ vệ ôm quyền lui xuống, Lâm Tư Niệm liền quay người tắm rửa trang điểm. Nàng thay một bộ lễ phục hoa nhỏ, tóc dài bối lên, cài lên vài món trang sức tinh tế, trang điểm xong mới nhận lấy áo choàng lông thỏ trong tay Thanh Linh khoác lên, bước lên kiệu về Lâm phủ.

Phong tuyết hôm nay thực sự hơi lớn, gió lạnh gào thét, giống như tiếng gầm của đám dã thúc. Đường phố dưới màn đêm trống trãi không người, tuyết rơi dày đến ba tấc cũng không có người đến dọn, vì vậy nhân lực đoàn kiệu đi vô cùng khó khăn.

Mành kiệu đóng chặt, Lâm Tư Niệm không thấy được tình hình bên ngoài, luôn cảm thấy mắt phải nháy rất nhiều, có chút lo lắng. Đang lo lắng Tạ Thiếu Ly xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy một người kiệu phu dừng lại, sau đó kiệu liền nghiêng một cái như mất đi sự chống đỡ rầm một tiếng ngã xuống đất, những miếng gỗ vỡ vụn văng khắp nơi.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 74: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?