Tạ Thiếu Ly trầm mặt, quay người nhảy lên ngựa: “Ngươi đứng dậy đi! Lập tức quay về triệu tập binh phủ, nghe theo lệnh của ta!”
Phó tướng quân nhanh chóng đứng dậy, nhảy lên lưng ngựa.
“Khoan đã.” Tạ Thiếu Ly gọi phó tướng quân lại: “Đi mời Kim Lăng quận vương đến một chuyến.”
Tuấn mã tuyết trắng hí lên không ngớt, giương thẳng người lên, sau đó lập tức chạy. Dưới bóng đêm gió tuyết đầy sương, Tạ Thiếu Ly siết chặc giây cương, ai cũng chưa từng để ý đôi tay đã từng c.h.é.m qua ngàn vạn quân định kia bây giờ đang run rẫy dữ dội.
...
Lâm Tư Niệm bị người đẩy ngã trên sàn đất lạnh cứng, đang hôn mê liền tỉnh dậy.
Chân tay nàng đều bị dây thừng trói lại, mắt cũng bị buộc một miếng vải đen, tầm nhìn liền bị cắt đứt, không thể nhìn thấy xung quanh mình là gì, cũng không biết người đã trói nàng lại như thế này rốt cuộc là ai.
Lâm Tư Niệm bị trói tay sau lưng lặng lẽ lục lọi một phen, đoán rằng mình đang bị nhoort trong một căn phòng cũ nát, vách tường và sàn nhà đều làm bằng gỗ, không khí tràn đầy mùi bụi và rơm rạ lâu năm mục nát.
Vết thương trên trán nàng đau nhức, m.á.u tươi thấm ướt cả miếng vải đen trên mắt khiến nó có chút lạnh và dính. Nàng cố sức mở to mắt, cố gắng nhìn xuyên qua tấm vải đen kia, lờ mờ nhìn thấy được một ánh nến và mấy bóng đen đang đi lại.
Tóc nàng rối loạn, những sợi tóc dính mồ hôi bám vào trên cổ, đôi môi nhợt nhạt khẽ động nói: “Mấy người là ai, bắt ta tới đây làm gì!”
Giọng nói của Lâm Tư Niệm khó nén được sự kinh hoàng và yếu đuối, những bóng đen kia vẫn chưa trả lời nàng, ở góc bên kia đột nhiên truyền đến một âm thanh đầy kinh ngạc: “... Phi Phi?”
“Mẹ?!” Tấm vải rơi xuống, Lâm Tư Niệm liền trợn to mắt.
Gặp nhau trong tình huống nguy hiểm như thế này, mẹ con hai người đều có chút rối rắm. Lâm Phu nhân dường như cũng bị trói lại, nhưng vẫn cố giùng giắng yếu ớt bò tới, run rẩy nói: “Mấy người muốn làm gì! Gan mấy người cũng thật lớn, dám ngang nhiên làm luạn dưới chân thiên tử! Con gái của ta là vợ của Bình Bắc tướng quân Tạ Thiếu Ly, là con dâu của Định Tây vương phủ, nhị phẩm phu nhân được thánh thượng tự phong... A!”
Một tiếng bốp giòn tan vang lên, tiếng kêu khóc của Lâm phu nhân ngừng lại.
“Mẹ!” Lâm Tư niệm sợ hãi, gắng gượng dịch đến hướng mẫu thân, căm hận nói: “Mấy người còn có phải là đàn ông không! Muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m cứ c.h.é.m ta đây này, đánh phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ!”
“Yên lặng chút, lớn tiếng kêu gào như thế làm gì.” Một hắc y nhân trong đó cười nhạo một tiếng, đè thấp giọng nói : « Nếu như con gái của ngươi không phải là vợ của Tạ Thiếu Ly, thì chúng ta chẳng muốn tốn sức bắt nó đến đây làm gì. »
Nói như vậy, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đó là mưu tính đã được lên kế hoạch từ lâu, vừa bắt đầu đã muốn đánh về phía bọn họ.
Lâm Tư Niệm men theo hơi thở của mẫu thân mà bò tới, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, người không sao chứ?”
“Mẹ không sao, không sao.” Lâm phu nhân ngoại trừ đã trãi qua nỗi đau chồng mất, nào có từng phải trải qua nỗi sợ như thế này? Lúc này liền nức nở một tiếng, cả người đều run rẫy: “Vương pháp ở đâu, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”
Lâm Tư Niệm vừa nhỏ giọng an ủi mẫu thân, vừa lắng tai nghe động tĩnh đám hắc y nhân kia, nghe tiếng bước chân qua lại, nhân số chắc không nhiều, ước chừng khoảng bốn năm người, cước bộ nhẹ nhưng có quy luật, đều là những người biết khinh công.
Gió bên ngoài rất lớn, kỳ lạ, trong thành Lâm An làm gì có gió to như vậy. Trong phòng vẫn còn thắp nến, điều đó nói rõ trời còn chưa sáng, trong một đoạn thời gian ngắn như vậy bọn họ không thể chạy xa được, chỉ có thể ở ngoại thành Lâm An mà thôi.
Không khí không có mùi bùn đất cây cỏ, nhưng lại rất ẩm ướt, giống như đang ở gần nước.
Lúc hắc y nhân đi lại, sàn nhà sẽ hơi lay động, dưới sàn là một khoảng trống. Gần nước, sàn nhà lay động.. Trong lòng Lâm Tư Niệm nhất thời cả kinh, trừ phi bọn họ đang bị trói ở trên thuyền?
Cũng đúng, thành Lâm An không thiếu nước. Chân núi bờ sông đều có rất nhiều thuyền đánh cá bỏ hoang, ở nơi ít người qua lại như thế này rất thích hợp làm những việc không thể để người khác biết.
Nàng trong lòng chợt chìm xuống, hỏi: “Mấy người rốt cuộc muốn gì, muốn tiền, hay muốn quyền?”
“Đều không muốn.” Hắc y nhân cười: “Tiểu phu nhân thông minh như vậy, sao lại không biết chúng ta muốn gì chứ.”
Nói xong, hắc y nhân giương tay liền có tiếng gì đó rơi xuống đất, vỡ vụn. Nhất thời không khí tràn ngập mùi rượu, giống như rượu trắng nhà nông tự ủ, rất nồng.
Trong lòng Lâm Tư Niệm nhất thời trầm xuống, có chút hoảng hốt: Bọn họ ít người như vậy, rõ ràng không muốn đánh nhau trực tiếp với Tạ gia, nếu không với số lượng ít ỏi này không thể thắng được Tạ Thiếu Ly. Hơn nữa bọn họ chọn ngoại thành làm điểm dừng chân, nói rõ là muốn tốc chiến tốc thắng, không hề hứng thú với tiền tài và địa vị, như thế thì chỉ có khả năng là...