Lâm Tư Niệm không nói gì, chỉ lùi lại vài bước, một lần nưa giương cung lên, một mũi rồi lại một mũi, cứ thẩn thờ b.ắ.n về phía bi ngắm.
Thanh Linh biết chủ tử tâm tình không tốt, cuống cuồng nhưng càng không dám nhiều lời, chỉ có thể mắt không rời coi chừng nàng, thỉnh thoảng lại bưng cho nàng chén trà, cho dù Lâm Tư Niệm một ngụm cũng không uống.
Ánh nắng chiều phía chân trời dần thu lại, bóng đêm dần buông xuống, Lâm Tư Niệm mệt mỏi ném cung tên trở về phòng nằm trên giường.
Thanh Linh nhẹ nhàng bưng cháo nóng đến, quỳ trước giường nhẹ giọng nói: "Phu nhân, người ăn vài miếng cháo rồi hẵng ngủ."
"Không muốn ăn." Lâm Tư Niệm nhắm mắt, không có tinh thần nói: "Ngươi ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một mình."
"Người ít nhiều gì cũng ăn vài miếng, ăn rồi nô tài liền đi."
Thanh Linh biết từ sau khi Lâm phu nhân c.h.ế.t thảm, Lâm Tư Niệm liền đ.â.m vào ngõ cụt, vẫn không thể thoát khỏi đã kích, cứ tiều tụy như vậy mãi thân thể bằng sắt cũng sẽ suy sụp. Thanh Linh van xin: "Người ăn vài ngụm cho no bụng, nghỉ ngơi một lát, đợi Thế tử trở lại người mới có tinh thần đi dạo xem hoa đăng với ngài ấy chứ!"
Vừa nghe thấy tên Tạ Thiếu Ly, nét mặt Lâm Tư Niệm khẽ động.
Thanh Linh nhanh chóng nói thêm: "Lần chợ đèn hoa này vô cùng náo nhiệt, mọi việc đã được sắp xếp rất chu đáo, nghe nói có rất nhiều hoàng thân quốc thích trong cung cũng sẽ đến, rất đông vui! Người ăn vài miếng khôi phục tinh thần, tối nay nhất định có thể chơi vui vẻ!"
Hà, hoàng thân quốc thích ư?
Lâm Tư Niệm nghe xong, từ từ mở mắt ra, đuôi mắt nàng hơn nhếch lên, vốn là một đôi mắt vô cùng linh động quyến rũ, bây giờ lại như giếng cạn không nước, âm u đến dọa người.
Nàng nhận lấy chén cháo, tùy ý ăn vài miếng, cháo gà thượng đẳng cũng không có mùi vị gì, liền đặt muỗng xuống giả vờ vô ý hỏi: "Người trông coi cửa sau Tạ phủ tên là gì?"
"Là Phúc Đại, là một binh lính cũ trong quân đội đã về hưu." Thanh Linh không biết vì sao Lâm Tư Niệm lại đột nhiên nhớ đến gia nô này, liền hỏi: "Phu nhân tìm hắn có chuyện gì sao?"
"Ừm, ta có chuyện muốn hỏi hắn." Lâm Tư Niệm nhắm mắt lại: "Ngươi gọi hắn đến thiền sảnh, bảo hắn đợi ta đến đó."
Thanh Linh lòng tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, 'Vâng' một tiếng liền đi làm việc.
Lúc cửa phòng khép lại, Lâm Tư Niệm nhanh chóng ngồi dậy, nhanh chóng thay một bộ võ bào màu tối, mái tóc buông thỏng được trâm gỗ bối lên, cải trang thành nam tử. Sau đó nàng lấy cung cây cung đang treoe trên tường, khoác thêm một chiếc áo choàng màu đen, hạ mũ xuống thật thấp che hết cả nửa khuôn mặt.
Nhân cơ hội Thanh Linh còn chưa trở lại, nàng nhẹ nhàng đi ra cửa, nương theo bóng tối mà tránh đám hộ vệ trong phủ đang canh gác, một đường chạy đến cửa sau.
Lão nhân canh cửa quả nhiên không có ở đây, Lâm Tư Niệm kéo cửa ra, nhẹ nhàng lăn ra khỏi phủ.
Nàng giấu cung tên vào trong áo choàng, kéo đôi chân bất tiện bước nhanh về phía đường phố đèn đuốc sáng trưng kia.
Người trên đường phố Lâm An bât giờ vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là đèn đuốc rực rỡ, những đèn hoa đăng nhiều màu sắc rực rỡ khiến cả con phố sáng như ban ngày. Người đến kẻ đi đều ăn mặc xinh đẹp, trên mặt luôn mang theo nụ cười, Lâm Tư Niệm bọc mình trong tấm áo choàng màu đen, đi ngược hướng với đám người nhốn nháo vui vẻ trên con đường này càng thêm khác người.
Đối diện có một đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi cầm chong chóng cười đùa chạy đến, không cẩn thận ngã vào lòng Lâm Tư Niệm. Lâm Tư Niệm chân đứng không vững, bị nó đụng vào liền thối lui một bước, lảo đảo một chút mới đứng vững.
Đứa nhỏ vẫn cười vui vẻ, hít nước mũi, vương cánh tay ngắn múp như củ den kéo áo choàng Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm liền lùi lại một bước. Một đôi trung niên nam nữ hình như là cha mẹ đứa nhỏ nhanh chóng chạy đến, nam nhân ôm đứa nhỏ khiêng lên vai, áy náy cười với Lâm Tư Niệm. Còn mẹ đứa nhỏ lại liếc Lâm Tư Niệm một cái, dùng móng tay sắc nhọn đ.â.m vào sau ót đứa nhỏ một cái, miệng còn thấp giọng mắng: "Ai bảo mày chạy loạn! Đáng đời bị người ta mang đi bán!"
Lâm Tư Niệm đèn thấp vành mũ áo choàng, tiếp tục đi về phía trước.
Khó khăn đi còn chưa được trăm trượng, đến cạnh bờ sông trong thành liền nhìn thấy mấy hàng gia nô áo đen đang đứng hai bên đường chặn đám người đang muốn đi về phía trước ở trên bờ, cao giọng quát: "Sông trong thành đã bị bao trọn, bất cứ du thuyền và người đi đường nào đều không thể vào!"
Nhìn thấy quần áo và đồ dùng trên người đám nô gia kia, con ngươi Lâm Tư Niệm đột nhiên co lại: Loại vải đen kia, nàng có c.h.ế.t cũng không nhận nhầm!
Trong đám người có một công tử phong lưu sinh lòng bất mãn, phe phẩy chiếc quạt giấy mạ vàng trong tay tức giận nói: "Đây là nhà nào có mặt mũi như vậy, có thể bao trọn cả con sông này, đến một chiếc thuyền hoa cũng không để lại cho chúng ta! Không lẽ, cả thành Lâm An này đều là của nhà bọn họ hay sao!"