Lâm Tư Niệm ném cho cô ả vài tờ ngân phiếu, trầm giọng nói: "Không được làm phiền ta."
Tử sa cô nương lúc này mới thôi, lại bắt đầu cười, cung kính nói: "Cũng được, trên bàn có rượu, mời ngài tự dùng!"
Nói xong, cô ả liền khép cửa lại, bước ra ngoài. Ả gãy gãy ngân lượng trong tay, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Thấy bộ dáng ốm yêu của hắn, còn cho rằng là một tên không lên được, không ngờ lại là một vị kiều nữ.
Những cô nương ở chốn đèn hoa này cũng đã chạm qua cả ngàn vạn nam nhân, sao có thể không nhìn ra bàn tay trắng nõn của nàng dưới lớp áo choàng kia chứ, căn bản chính là một cô nương! Lén lút đến đây, chắc là đến bắt kẻ thông dâm.
Tử sa cô nương lắc eo bước xuống lầu liền chạm mặt một nam nhân vô cùng xinh đẹp đào hoa, mắt không khỏi sáng lên, quyến rũ cười nói: "Ngài..."
"Xuỵt!". Nam nhân giơ ngón tay đè lên môi tử sa cô nương, cười nhẹ nói: "Đừng lên tiếng."
Lâm Tư Niệm nhìn ra ngoài qua tấm màn che bên cửa sổ, thuyền hoa đang dừng lại ở giữa dòng sông, cửa sổ đối diện với thanh lâu, Lâm Tư Niệm có thể nhìn thấy Triệu Thạc đang nâng chén rượu một cách rõ ràng, đang nói gì đó với người bên cạnh, một lát lại vỗ tay cười lớn.
Khoảng cách không tính là gần, nhưng góc độ này đủ để nàng động thủ.
Cừu hận đã chiếm đóng trái tim nàng, nàng giương cung cài tên, mũi tên lạnh toát nhắm vào thuyền hoa cách mười trượng bên ngoài.
Lâm Tư Niệm dùng hết sức giương cung, dây cung trong tay nàng căng lên trăng rằm.
Nàng nhắm vào Triệu Thạc đang ở trong thuyền hoa, tiễn còn chưa rời cung đọt nhiên đã nhìn thấy cửa phòng đằng sau bị người đá mạnh ra. Nàng cả kinh, vô thức xoay người lại, nhắm mũi tên vào người vừa đến, nhẹ buông tay. Cung tên vèo một tiếng bay đến người đang đứng ở trước cửa!
Người kia đứng tựa vào cửa hồng y như lửa, tóc đen nhẹ nhàng thắt ở đằng sau, có một nét đẹp phong lưu đến cả nữ nhân cũng không thể sánh được.
Thấy cung tên bay đến, hắn không chút hoang mang, nâng tay áo lên, đầu mũi tên xé gió lao đến bị hắn hóa giải lực đạo trong không trung, bay lệch đi đ.â.m vào tường.
Hoa Lệ! Lâm Tư Niệm cắn răng: Hắn sao lại ở đây!
"Vừa nãy ở trên lầu lúc thấy tử liên cô nương kéo áo choàng của nàng xuống, ta liền có cảm giác giống nàng. Chạy đến đây xem một chút, đoán xem thế nào? Đây chẳng phải là tiểu Tạ phu nhân của chúng ta sao!"
Hoa lệ nhẹ khoác kên trên mình ngoại bào đỏ rực, để lộ trung y màu đen với hoa văn tối màu bên trong. Hắn xoay chân đá vào cửa, cười bước đến nàng: "Tiểu phu nhân ăn mặc như vậy, lại cầm vũ khí g.i.ế.c người tới đây là đang muốn làm gì sao?"
Lâm Tư Niệm mím môi không nói gì, bàn tay đang nắm cung khẽ run, một chút dũng khí gom góp được trong nháy mắt liền biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi khi bị người khác phát hiện ra bí mật của mình.
Thấy Hoa Lệ lại gần, nàng liền rút một cung tên từ sau lưng lắp vào dây cung b.ắ.n ra.
Hoa Lệ nhẹ người tránh khỏi, tấm tắc cười nói: "Tiễn pháp thật hung ác! Sao nào, thấy Hoa mỗ phá hỏng kế hoạch, tiểu phu nhân liền muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao? Hoặc là, muốn cùng ta cá c.h.ế.t lưới rách?"
Hắn vươn hai ngón tay, kẹp lại cung tên thứ ba của Lâm Tư Niệm bay đến trong không trung. Trong lúc nói chuyện, người đã bay đến trước mặt Lâm Tư Niệm: "Nàng muốn g.i.ế.c ai?"
Hắn một tay khống chế cổ tay Lâm Tư Niệm, thuận theo ô cửa sổ đang mở một nửa nhìn ra ngoài, "Ồ" một tiếng, nhẹ nhàng cười nói: "Thái Tử? Nàng muốn g.i.ế.c hắn? Vì sao?"
Hoa Lệ nhả ra một loạt nghi vấn, nhưng Lâm Tư Niệm lại không hề trả lời. Ánh mắt Hoa Lệ khiến nàng không thoải mái, dù sao kế hoạch cũng đã bị phá hoại, nàng cũng không cần phải hiếu chiến, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lâm Tư Niệm bị Hoa Lệ cản lại, vô thức dùng dây cung quấn hắn lại. Hoa Lệ vội vàng buông tay lui về sau một bước, đoản kiếm trong tay áo rời vỏ, Lâm Tư Niệm thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy hắn động thủ như thế nào, chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, dây cung liền bị cắt đứt. Dây cung dài nhỏ sắt bén đánh vào mặt nàng, cắt ra một vết máu.
"Hài, nàng bình tĩnh một chút! Nếu không phải nàng đã từng cứu mạng ta, ta mới không thèm quan tâm đến sống c.h.ế.t của nàng!" Hoa Lệ khống chế hai tay nàng bắt chéo ra sau lưng, "Có thể tránh được đường kiếm của ta, nàng tiến bộ không nhỏ đâu!"
Lâm Tư Niệm bị hắn ép ở trên mặt bàn không thể nhúc nhích, trên khăn trải bàn còn thêu hình vẽ hai bóng trắng ôm nhau đang đối diện trước mặt nàng khiến nàng tức giận muốn thổ huyết.
"Ai da, tư thế trong hình thêu này cũng thật sáng tạo." Hoa Lệ cúi người, nhẹ giọng thì thầm đầy mê hoặc bên tai nàng: "Thế tử phi không nhìn xem thế nào sao? Không chừng ngày sau còn có thể dùng đấy."