Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 9: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

[Niệm Niệm thê tử, thấy thư như thấy người.]

Ánh mắt vừa chạm vào hàng đầu tiên, Lâm phu nhân càng cắn chặt môi nghẹn ngào. Niệm Niệm là khuê danh của Lâm Vu Thị, Lâm Duy Đường và bà nước mặn tình thâm, lúc đặt tên cho con gái cũng chất chứa tình yêu sâu đậm của ông đối với thê tử: Lâm Tư Niệm*, Lâm Duy Đường luôn nhớ Vu Niệm Niệm.

*Tư ở đây còn có nghĩa là thương nhớ.

[Lúc ta viết bức thư này, xương cốt hầu như đã không còn nữa, m.á.u chảy không ngừng, mạng này chẳng duy trì được bao lâu. Nhớ lại năm đó ta cùng nàng mới gặp, nhất kiến chung tình, ta nghĩ cả đời này mong được bầu bạn cùng nàng, nhưng mà ông trời thật không chiều theo lòng người, ta đành phải đi trước nàng một bước, trong lòng vạn lần không nỡ, thật đau xót làm sao!

Thế nhân mắng ta sợ chết, thật ra không phải vậy. Ta không sợ chết, chỉ sợ rằng sau khi ta c.h.ế.t nàng và con gái ai sẽ đến chăm nom. Nhưng Bình Tây Vương tôn ta làm khách khanh, xem ta như tay chân, có ơn tri ngộ, ta phải đền ơn trả nghĩa mới có thể thanh thản phần nào.

Con trai Lâm Túc của chúng ta đã lớn, hãy để nó phiêu bạt bốn phương. Ái nữ Tư Niệm đã hơn mười chín, cũng có thể chọn người kết duyên, không cần giàu sang phú quý, chỉ cần một đời vô ưu. Sau khi ta đi, nàng không được chìm vào đau khổ khiến ta trở thành một quỷ hồn không yên. Sau ba năm nữa, nàng hãy kết lại tóc, chọn một nam nhân đáng tin cậy, thay ta chăm sóc nàng cả đời, cố gắng làm dịu nỗi hận thất hứa này của ta...]

Nét chữ phía sau càng lúc càng hỗn loạn, đa phần là bị m.á.u làm mờ đi, nhìn không rõ hình dáng ban đầu, chỉ có duy nhất câu cuối phá lệ rõ ràng:

[... Đời này được gặp được nàng, suốt đời này không còn gì hối hận. Mong nàng bảo trọng, bảo trọng. Duy Đường tuyệt bút.]

Đọc đến đây, tay Lâm phu nhân vừa thả lỏng, cả người mềm nhũn ngã lại xuống giường, trong ánh mắt đờ đẫn chầm chậm chảy xuống hàng lệ lạnh lẽo.

Lâm Tư Niệm hốt hoảng. Nàng đã mất đi phụ thân, không thể chịu thêm được nỗi đau mất mẹ nữa. Nàng quỳ trước giường bệnh của mẹ, bưng canh pha thuốc phụng dưỡng hơn nửa tháng, Lâm phu nhân mới dần dần chấp nhận sự thật này, hai người cùng nhau kiên cường lo liệu cho hậu sự của Lâm Duy Đường.

“Mẹ, chúng ta lần này có phải là không đi không được không?”

Trên người Lâm Tư Niệm giờ này vẫn là bộ đồ tang được may gấp gáp của nửa năm trước, rộng đến nỗi có thể chứa thêm một người như nàng.

“Không đi không được. Tạ gia đã phái người đến mấy lần rồi.” Lâm phu nhân đóng lại cái hộp trên tay, ngưng mắt nhìn ái nữ, “Chỉ là con, và Tạ gia Thế tử đã tách ra, ở cùng nhau, e là...”

“Không sao đâu mẹ. Chúng ta cả ngày chỉ ở trong nhà sau, sẽ không thường gặp y đâu.”

Lâm Tư Niệm an ủi mẫu thân, trong đầu lại không thể ngừng nhớ lại thiếu niên kiêu ngạo lại xa lạ kia. Hai năm gần đây, nghe nói các cô con gái đến tuổi cập kê của các danh gia vọng tộc đều muốn nhanh chóng bước vào ngưỡng cửa nhà họ Tạ muốn điên rồi, trong lòng nàng chầm chậm dâng lên một nỗi niềm chua x

“Mẹ, sau khi đến Lâm An, chúng ta phải vào sống trong Định Tây Vương phủ sao?”

“Vương gia muốn báo đáp ơn nghĩa cứu mạng của cha con, có ý muốn nhận con làm nghĩa nữ. Có thân phận này, mẹ cũng bớt lo lắng cho việc hôn sự của con.”

Trên gương mặt tiều tụy của Lâm phu nhân hiếm khi hiện ra một tia vui mừng, Lâm Tư Niệm mím môi, cuối cùng vẫn là đem nỗi băng khoăn của mình nuốt vào trong bụng.

Mẫu nữ hai người mỗi người một suy nghĩ, lẳng lặng thu dẹp đồ đạc trong nhà vào trong rương.

Sau khi đặt chân đến thành Lâm An, âm thanh náo nhiệt bên ngoài cứ văng vẳng bên tai không dứt. Ngồi trong kiệu được bao phủ bởi những tấm lụa mỏng màu xanh, Lâm Tư Niệm lén xốc rèm lên lò đầu ra nhìn.

Mặt trời cao cao xuyên qua từng đám mây đen như mực, hàng ngói uốn cong được những cơn mưa gột rửa sạch sẽ bóng loáng, âm thanh lộc cộc của những đôi guốc của người đi lại trên đường, từng chiếc ô giấy như hoa khoe sắc được bày bán trên phố, trong không khí tràn ngập mùi son phấn, thỉnh thoảng có vài ca nữ hát rong đang tựa mình trên lầu đang hứng thú liếc mắt đưa tình, cây đang tỳ bà trong lòng vang lên từng tiếng như câu dẫn lòng người...

Bảy năm rồi, tòa thành cổ Lâm An này vẫn hào hoa náo nhiệt như cũ. Cảnh đẹp như vậy, Lâm Tư Niệm dần dần đắm chìm vào trong những câu chuyện năm xưa.

Nàng chưa từng trách ai, Tạ Thiếu Ly hay Triệu Anh cũng chưa từng, nàng biết chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Cho dù sau này bọn họ có mời đến đại phu nối xương giỏi nhất đến, nghĩ hết tất cả biện pháp để đền tội, thì xương đã gãy của Lâm Tư Niệm cũng không thể hồi phục được, lại còn để lại sẹo.

Nàng biến thành một đứa què.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 9: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?