Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 90: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hoa Lệ híp mắt âm tà cười: "Ta đang dùng nàng để thử độc, hiểu chưa?"

Lâm Tư Niệm cười lạnh: "Ngươi không sợ ta luyện thanh công phu này rồi sẽ quay lại uy h.i.ế.p ngươi sao?"

"Đương nhiên không sợ. Phần nguy hiểm nhất của cuốn bí tịch này nằm ở nửa đầu, ta chỉ đưa nàng nửa phần đầu. Công phu này nếu như chỉ luyện một nửa thì chẳng có tác dụng gì."

Hoa Lệ cười xùy một tiếng, không thèm để ý chút nào nói: "Nếu như nàng còn giữ được mạng qua được cửa này, ta liền chữa khỏi chân nàng như lời đã nói, thuận tiện cũng đóng góp một chút sức lực trong kế hoạch báo thù của nàng, thế nào?"

Lâm Tư Niệm nhìn chợ đèn hoa náo nhiệt ngoài cửa sổ, không nói gì.

Hoa Lệ biết nàng đã động tâm, đặt vò rượu xuống đứng dậy, cười dài cỡi bỏ ngoại bào, xiêm y đỏ rực như lửa rơi xuống.

Lâm Tư Niệm tỏ vẻ sợ hãi, trợn to mắt lùi về sau một bước: "Ngươi muốn làm gì?"

"Cô nam quả nữ, nàng nói ta muốn làm gì?" Hoa Lệ nắm lấy thắt lưng màu đen cợt nhã cười với nàng: "Đến đây, ta có thứ tốt cho nàng."

Bờ sông không biết lúc nào đã đốt pháo hoa, từng chùm xanh đỏ tím vàng làm sáng rực cả một vùng trời đêm, ánh vào trong con mắt hẹp dài của Hoa Lệ, minh ám khó phân.

Lâm Tư Niệm không biết bản thân ra khỏi Hồng Tụ Lâu như thế nào.

Nàng mờ mịt đứng ở giữa đường, mặc cho người đi đường qua lại, bị đụng đến ngã trái ngã phải cũng không để ý, chỉ thẩn thờ đi về hướng Tạ phủ.

Không biết qua bao lâu, có một đám người đẩy đám người bước đến. Nhìn thấy nàng, đám người kia khó nén vui mừng hô lên: "Tìm thấy rồi tìm thấy rồi! Phu nhân ở đây!"

Sau đó, Lâm Tư Niệm rơi vào một cái ôm quen thuộc mà ấm áp.

Tạ Thiếu Ly toàn thân cứng nhắc, hô hấp run rẫy, lồng n.g.ự.c thở gấp phập phồng, một lúc sau mới lạnh giọng nói: "Nàng đã nói sẽ ở nhà đợi ta."

Giọng nói của y rất lạnh, Lâm Tư Niệm biết y đang giận.

Lâm Tư Niệm được Tạ Thiếu Ly đưa về phủ, cả đường không hề nói với nàng một câu, chỉ có mười ngón tay vẫn đan chặt vào nàng, giống như sợ nàng sẽ lại biến mất.

Hạ nhân trong phủ quỳ đầy đất, trời lạnh như vậy, bọn họ đều phụ phục trên mặt đất, run rẫy không dám ngẩng đầu.

Trên mặt đất còn lưu lại những miếng sứ vỡ, Lâm Tư Niệm biết, Tạ Thiếu Ly đã nổi giận.

"Xin lỗi." Lâm Tư Niệm vẫn ẩn người trong tấm áo choàng đen, ngửa đầu nhìn Tạ Thiếu Ly. Chỉ có lúc đối mặt với Tạ Thiếu Ly, tất cả những hận ý trong lòng nàng đều sẽ tan thành mây khói, chỉ còn lại nỗi đau ngập tràn.

Mắt Tạ Thiếu Ly ửng đỏ, như điểm lên gương mặt băng lãnh của y một tia yếu đuối. Yết hầu y khẽ động, ánh mắt rơi trên vệt m.á.u trên mặt nàng: "Rốt cuộc nàng đã đi đâu?"

"Ra ngoài đi dạo một chút." Lâm Tư Niệm nhìn qua Thanh Linh bị dọa đang còn nức nở, trong lòng tràn đầy áy náy: "Huynh tha cho bọn họ đi, là muội tùy hứng, không liên quan đến bọn họ."

"Muội đã nói là sẽ đợi ta." Tạ Thiếu Ly rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Y nâng tay chạm vào vệt m.á.u trên mặt nàng: "Nàng đi làm gì lại khiến mình trở nên như thế này!"

Lâm Tư Niệm không nói, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt trong sáng của y. Cho dù như thế nào, là nàng có lỗi với Tạ Thiếu Ly, nàng gạt y, sau này, có lẽ sẽ còn làm ra nhiều chuyện có lỗi với y...

Viền mắt nàng đỏ ửng, đứng dậy cởi bỏ áo khoác, tấm vải màu đen liền rơi xuống nền nhà. Nàng từ từ bước đến ngồi trên đầu gối Tạ Thiếu Ly, run giọng nói: "Thiếu Ly ca ca, huynh ôm muội đi."

Nàng tỏ ra yếu đuối, Tạ Thiếu Ly không thể nào cự tuyệt, chỉ có thể ôm nàng vào lòng thật chặt.

Ngón tay xoa lên eo Lâm Tư Niệm, Tạ Thiếu Ly ngẩn người, cúi đầu nhìn, liền không khỏi nhíu mày một cái.

Sợi dây thắt lưng màu đen này vô cùng lạ mắt, rộng thùng thình, nhìn hình thức lại là thứ của nam nhân.

Y liền không khỏi đắn đo suy nghĩ, cánh tay mền mại của Lâm Tư Niệm quấn lên trên cổ y, nghiêng người ngăn lại lời y còn chưa kịp nói.

Gò má Lâm Tư Niệm hơi ướt, giữa răng mỗi mang theo vị đắng chát nhàn nhàn, là mùi vị nước mắt của nàng.

Động tác của Tạ Thiếu Ly rất dịu dàng, nhưng Lâm Tư Niệm không khống chế được bản thân, lúc phản ứng lại nước mắt đã thấm đẫm gò má.

Tạ Thiếu Ly đặt hai tay lên bên tai nàng, bắp thịt rắn chắc trắng nõn vì cố sức mà căng cứng lên. Y cúi người, dùng đầu lưỡi hôn lên từng giọt lệ đắng chát rơi trên mặt nàng.

"Đừng khóc, Phi Phi." Trong ánh nến ảm đạm, màn cửa khẽ đung đưa, hắn vuốt ve làn tóc mai thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc, ta ở đây."

"Xin lỗi..." Cơ thể Lâm Tư Niệm tuy ở đây nhưng trong lòng là một mảnh trống rỗng, giống như bị người ta hung hăng cắt đi một miếng thịt, chỉ có thể ôm lấy tấm lưng dày rộng của Tạ Thiếu Ly càng chặt, lặp lại từng tiếng "xin lỗi".

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 90: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?