Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 95: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lâm Tư Niệm không nói, chỉ cười tủm tỉm sáp đến, hôn lên môi Tạ Thiếu Ly.

Bàn tay mềm mại hơi lạnh của nàng du ngoại trong trong vạt áo ý. Tạ Thiếu Ly không nhịn được nữa liền kéo nàng đến đè lên án kỷ điên cuồng hôn sâu.

Trong miệng Lâm Tư Niệm có vị hơi đắng của nước thuốc, chỉ có một chút nhưng Tạ Thiếu Ly vẫn có thể nếm được. Y rút lưỡi đang đảo loạn trong miệng Lâm Tư Niệm về, vừa muốn mở miệng hỏi, Lâm Tư Niệm giống như đã nhìn thấu liền không chịu buông ra mà quấn lấy ngăn miệng y lại.

"Phu quân, muội nhớ huynh, muốn ngủ cùng huynh." Lâm Tư Niệm thổi khí bên tai y, cười nhẹ: "Huynh có muốn muội không?"

Tạ Thiếu Ly cảm thấy trong đầu mình có tiếng gì đó đứt phụt, y ôm lấy Lâm Tư Niệm, vừa hôn nàng vừa vừng vàng tiến đến bên giường.

Lâm Tư Niệm không kịp đợi cởi hết áo quần Tạ Thiếu Ly, hai người giao cảnh triền miên, đang lúc tình nồng, Lâm Tư Niệm đột nhiên cảm thấy từng cổ khô nóng từ tứ chi bách hài xông lên đỉnh đầu, nàng khó chịu rên lên một tiếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y thở dốc từng ngụm, thầm nghĩ: không phải chứ, phát tát ngay trong lúc này?!

"Sao vậy, Phi Phi?" Thấy nàng đau đớn như vậy, t.ì.n.h d.ụ.c trong mắt Tạ Thiếu Ly cũng rút đi, lo lắng sờ mặt Lâm Tư Niệm: "Chuyện gì vậy, cơ thể nàng sao lại run rẫy như vậy."

Dứt lời, Tạ Thiếu Ly một tay c.h.ế.t trụ cổ tay nàng, không khỏi cả kinh, mạch tượng của Lâm Tư Niệm đang vô cùng hỗn loạn, sắc mặt cũng trắng nhợt đến đáng sợ, chỉ có đôi môi là giống như vừa hút m.á.u tươi, đỏ đến yêu dã.

"Thuốc..." Lâm Tư Niệm cố ngăn lại vị tanh ngọt đang trào lên trong cổ, âm thanh trở nên run rẫy vì đau đớn.

Tạ Thiếu Ly đến quần áo còn chưa kịp mang đã chạy đến trước bàn, nhìn một đống thuốc to nhỏ trên bàn run giọng nói: "Cái nào?"

"Màu xanh, bình mẫu đơn màu vàng nhạt..."

Tạ Thiếu Ly lấy thuốc, nhanh chóng cho Lâm Tư Niệm uống.

Răng Lâm Tư Niệm đóng lại rất chặt, Tạ Thiếu Ly chỉ có thể nắm lấy quai hàm nàng, dùng miệng đưa thuốc vào.

Lâm Tư Niệm khó khăn nuốt thuốc xuống, toàn thân phát lạnh, giống như vừa từ dưới nước lên, tóc dài đen nhánh xỏa tung từ tấm lưng đầy mồ hôi của nàng.

Không biết qua bao lâu, hơi thở Lâm Tư Niệm cũng dần dần bình ổn. Nàng mở mắt, nhìn thấy gương mặt Tạ Thiếu Ly lạnh như băng liền không khỏi sợ hãi, nở một nụ cười thờ thẫn: "Xem ra không thể làm tiếp rồi, thật xin lỗi, làm huynh mất hứng."

"Muội biết ta không để ý chuyện này." Ánh mắt Tạ Thiếu Ly trong bóng tối giống như một hồ nước không nhìn thấy đáy. Yết hầu y khẽ động, muốn nói thêm điều gì nhưng Lâm Tư Niệm đã vươn tay đè lại môi y.

"Xuỵt." Nàng nói: "Đừng nói gì, ôm muội đi để muội ngủ một lát."

Dứt lời, nàng quả nhiên khỏa thân nằm trong lòng Tạ Thiếu Ly, mệt mỏi mà ngủ mất.

Lâm Tư Niệm ngủ một mạch đến trời tối mới tỉnh. Lúc tỉnh lại còn ngẩn người một lúc, tầm mắt mới từ từ tập trung.

Nàng ngồi dậy, tấm chăn liền trượt xuống đầu vai trần truồng, ánh mắt vô thức nhìn quanh một vòng trong phòng, phát hiện Tạ Thiếu Ly đang ngồi trên án kỷ trước mặt, trong tay đang cầm vài tờ giấy viết chú giải, mặt không biểu tình hỏi nàng: "Có thể giải thích cho ta một chút, đây là cái gì?"

Trong lòng Lâm Tư Niệm trầm xuống, tầm mắt rơi xuống trên những trang giấy kia, rồi lại nhẹ nhàng rời đi, ngón tay vòng quanh tóc cười nói: "Không gì cả, muội viết chơi thôi."

Tạ Thiếu Ly đứng mạnh dậy, đứng ngược với ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, cơ thể to lớn khí thế bức người.

"Muội gạt ta không phải lần đầu, Phi Phi, lúc trước muội không phải như vậy."

Y bước nhanh đến, ném những tờ giấy kia lên giường, trong ánh mắt đều là nỗi thống khổ: "Trong ngăn kéo là thuốc gì, muội đã uống thứ gì? Một hai lần còn không đủ, muội rốt cuộc muốn sao mới có thể buông tha cho chính mình, cũng buông tha cho ta!"

Lâm Tư Niệm cúi đầu, mặc lại từng kiện y phục.

Nàng im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: "Tạ Thiếu Ly, muội muốn quay về Lâm phủ ở."

Muội nói... cái gì?" Tạ Thiếu Ly hít sâu một hơi, trong con ngươi nhạt màu dấy lên một cơn bão táp.

"Huynh nói đúng, muội đang uống thuốc." Lâm Tư Niệm ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tạ Thiếu Ly, trong con mắt hẹp dài thậm chỉ còn mang theo ý cười lạnh nhạt: "Chỉ là một vài loại thuốc có thể tăng cường thể lực, muội có thể khống chế được..."

"□□ là thuốc tốt, ta có thể phân biệt được rõ!"

Tạ Thiếu Ly đưa tay nâng cằm Lâm Tư Niệm: "Lúc muội làm những việc này, trong lòng có từng nghĩ đến ta không? Muội có biết, trái tim của ta..."

Y nắm lấy tay nàng đặt trên lồng n.g.ự.c mình, đau đớn nói: "Trái tim ta, cũng đau đớn vì nàng."

Lâm Tư Niệm nói: "Ý muội đã quyết, huynh không cần phải khuyên muội nữa."

Khoảnh khắc đó, Lâm Tư Niệm không thể nói rõ Tạ Thiếu Ly có biểu tình như thế nào, giống như thất vọng, lại giống như đau lòng, hoặc có thể còn có thêm vài phần mờ mịt mung lung.

Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?

Chương 95: Tàn Phế Phi, Nàng Dám Chạy?