Thanh Linh cúi đầu không dám trả lời, trong ánh mắt lóe lên một tia sợ hãi.
"Xấu cũng chẳng sao." Không nhận được câu trả lời của Thanh Linh, Lâm Tư Niệm tự mình trả lời, tự nói tự cười: "Người tốt thường không bảo vệ được bản thân."
Thanh Linh đã từng rất thích nụ cười của Lâm Tư Niệm, nụ cười của nàng rất thanh khiết trong sáng, giống như một nụ hoa đang nở rộ, vô cùng tươi tắn. Nhưng bây giờ, nàng chỉ cần vừa nhìn thấy Lâm Tư Niệm để lộ ra ý cười lạnh nhạt như vậy liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Chủ tớ hai người đang im lặng, đột nhiên đại môn Lâm phủ bị mở mạnh ra, một bóng người cao lớn nhanh chóng tiến vào.
Tạ Thiếu Ly mang trên người một thân áo giáp, trên gương mặt trắng trẻo tuấn dật còn vươn lại chút bọt nước, cứ như vậy mang theo một thân thủy khí bước đến chổ nàng. Thấy Lâm Tư Niệm hoàn toàn vô sự, y mới nhẹ nhàng thở phào.
Lâm Tư Niệm bị Tạ Thiếu Ly ôm vào lòng, lúc này mới phát hiện bên ngoài đang đổ mưa không ngớt, Tạ Thiếu Ly đã dầm mưa đến đây.
Nàng đẩy Tạ Thiếu Ly ra, nhưng lại bị y ôm vào càng chặt, dường như muốn nhét nàng vào trong lòng mình.
Lâm Tư Niệm phất tay bảo Thanh Linh lui xuống. Nàng thở dài, cười khổ nói: "Quốc sự là chuyện lớn, huynh sao lại chịu khổ như vậy? Không yên lòng để muội một mình như vậy sao?"
"Bây giờ muội trở thành như thế này, bảo ta làm sao có thể yên tâm!" Tạ Thiếu Ly nhíu mày, trầm giọng nói: "Trên đường ta bắt gặp được huynh trưởng..."
"Đừng nhắc đến hắn." Lâm Tư Niệm cắt đứt lời nói của Tạ Thiếu Ly, giọng nói lạnh lùng: "Hắn đã không còn là huynh trưởng của muội nữa."
Tạ Thiếu Ly không truy vấn, chỉ ngưng thần nhìn Lâm Tư Niệm: "Phi Phi, muội không vui."
Lâm Tư Niệm cả kinh, lập tức kéo ra một nụ cười: "Vui chứ, sao muội lại không vui?"
Môi nàng cong lên, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh. Tạ Thiếu Ly thở dài.
Lúc y nhẹ thở dài, Lâm Tư Niệm không khỏi run lên, từ từ dán gò má lên n.g.ự.c Tạ Thiếu Ly.
Thấy nàng tỏ ra yếu ớt như vậy, Tạ Thiếu Ly đang vô cùng tức giận cũng tiêu tán đi không ít. Vừa nãy lúc ở thao trường luyện binh, đột nhiên nghe thấy quản gia đến báo, nói rằng phu nhân đã thu dọn đồ đạc trở về Lâm phủ rồi, đại não y lúc đó một mảnh trống rỗng, đợi đến khi phản ứng lại đã nhảy lên tuấn mã điên cuồng rời khỏi thao trường.
Tạ Thiếu Ly hôn lên tóc nàng: "Nếu đã xử lý xong xuôi rồi, có thể về nhà với ta được không?"
Nhưng Lâm Tư Niệm lại lắc đầu: "Không, muội muốn ở lại với cha mẹ."
"Phi Phi, muội đang gạt ta đúng không." Tạ Thiếu Ly kéo nàng ra một chút, con ngươi màu hổ phách giống như muốn nhìn thấu linh hồn nàng: "Nàng muốn gạt ta tiếp tục uống những loại thuốc kia?"
Lâm Tư Niệm không nói.
Tạ Thiếu Ly nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói: "Bắt đầu từ lúc nào, giữa chúng ta chỉ còn lại những lời nói dối?"
"Có thể đừng nói những lời này nữa được không, muội không muốn cãi nhau với huynh." Lâm Tư Niệm hít sâu, cố gắng đè nén lệ khí đang trào dâng, điều chỉnh sắc mặt muốn hôn y.
Nhưng Tạ Thiếu Ly lại dùng tay ngăn lại nụ hôn của nàng.
Lâm Tư Niệm híp mắt nhìn y, trong con ngươi hẹp dài như chứa mây đen cuồn cuộn.
"Ta không muốn nhìn muội làm hại chính mình như vậy." Tạ Thiếu Ly nói: "Muội muốn làm gì cứ nói với ta, ta giúp muội thực hiện."
Lâm Tư Niệm buột miệng nói: "Muội muốn Triệu Thạc và An Khang đền mạng!"
"Nếu như mọi chuyện thực sự do hai huynh muội bọn họ làm, ta có thể giúp muội, chỉ cần muội cho ta thời gian."
Nhất thời Lâm Tư Niệm trừng to mắt.
Nhưng trên mặt Tạ Thiếu Ly không hề có chút ý đùa nào, y vốn là một người không biết đùa.
Một lúc sau, nàng chỉ có thể nhàn nhạt cười lạnh một tiếng: "Huynh không cần phải khinh suất."
Nàng không muốn kéo Tạ Thiếu Ly xuống nước.
"Phi Phi, muội luôn là một người thông minh, bình tĩnh lại nghĩ kỹ xem, chuyện này thực ra có một điểm đáng ngờ." Tạ Thiếu Ly xoa lên gò má nàng, bao cổ tay cọ lên mặt nàng có chút lạnh. Y nói: "Mưu sĩ bên cạnh Thái Tử nhiều như vậy, sao có thể để thuộc hạ mang những quần áo đặc biệt như thế đi hành thích chứ?"
Vấn đề này, Lâm Tư Niệm cũng từng ngoài nghi.
" Nhưng ngoài hắn ra, còn có ai muốn g.i.ế.c muội?"
Tạ Thiếu Ly mở miệng muốn nói, nhưng Lâm Tư Niệm lại ôm lấy cổ ý, hung hăng cắn lên môi y. Đôi mắt Tạ Thiếu Ly ướt sũng nước mưa càng trở nên ướt át vạn phần, y dần mở to mắt, lập tức vươn tay ôm lấy eo Lâm Tư Niệm, càng làm nụ hôn thêm sâu.
Hai người triền miên đến nếm được mùi sắc rỉ. Lâm Tư Niệm đưa lưỡi ra, từng chút từng chút l.i.ế.m từng giọt m.á.u trên môi Tạ Thiếu Ly, lạnh lùng nói: "Huynh đừng nói giúp hắn nữa, cũng đừng khuyên muội. Chuyện của Lâm gia, không can hệ đến huynh!"
Nhiệt tình trong mắt Tạ Thiếu Ly biến mất, y mím môi đứng ở đó, thấp giọng nói: "Ta đã cưới muội, Lâm gia chính là nhà của ta, sao lại không can hệ?"