Sao cô lại quên mất, mình còn có kỹ năng “biến phế thành bảo” chứ!
Lâm Sơ lập tức đặt tay lên khẩu “một phát thông”, nhưng đợi một lúc lâu vẫn chẳng có phản ứng gì.
Lúc này cô mới sực nhớ ra, ban nãy đã dùng kỹ năng để biến hai thùng hoa quả rồi.
Số lần sử dụng trong ngày đã hết, phải chờ đến hôm sau mới có thể dùng tiếp.
Nhiệt huyết trong lòng vừa dâng lên đã bị dội đi không ít. Lâm Sơ liếc nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối.
Cô gom hết đống vật liệu trên mặt đất thu vào không gian, dọn sạch chỗ trống, sau đó thay đồ thể thao bắt đầu buổi tập đêm.
Trải qua quãng thời gian rèn luyện cường độ cao, Lâm Sơ có thể cảm nhận rõ ràng thể lực và sức bền tim phổi của mình không ngừng được tăng cường.
Cộng thêm nền tảng từ viên Kiện Thể Hoàn lúc trước, giờ sức lực của cô đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Nếu lúc trước cô muốn đánh nát đầu tang thi còn phải khéo léo mượn lực, thì bây giờ chỉ cần một đòn thô bạo cũng có thể trực tiếp nổ đầu.
Kết quả rèn luyện khiến Lâm Sơ khá hài lòng.
Tập xong, cô đi tắm rửa, gột sạch mồ hôi, rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng chuyện cải tạo cây thông bồn cầu vẫn luôn vướng bận trong lòng cô, khiến cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Nhìn hệ thống nhảy sang mốc 0 giờ, Lâm Sơ lập tức bật người ngồi dậy, lấy “một phát thông” ra khỏi không gian.
Đầu ống thép mà cô gắn thêm trước đó đã rơi mất, chỗ nối còn lộ ra một khe nứt nhỏ.
Cô thử gắn đầu ống thép vào vị trí cũ.
Cái này … có thể tính là phế phẩm rồi chứ?
Dù sao, nếu coi nó như một khẩu s.ú.n.g cải tiến, thì đúng là đã hỏng.
Chỉ không biết kỹ năng sẽ xác định “phế phẩm” theo tiêu chuẩn nào.
Nghĩ mãi cũng chẳng đoán ra, Lâm Sơ dứt khoát đặt tay lên.
Một luồng ánh sáng trắng lập tức lóe lên.
Khi ánh sáng tan biến, Lâm Sơ nhìn vào vật trong tay, đôi mắt không khỏi sáng rực.
Phần nối thô ráp giữa ống thép và “một phát thông” nay đã liền mạch nhẵn nhụi, trông cứ như một khối hoàn chỉnh.
Vỏ ngoài màu bạc sáng bóng cũng biến thành sắc đen nhám trầm ổn.
Phần bơm khí giống như ống bơm xe ban đầu, giờ đã đổi thành một cái chốt kéo nhỏ gọn.
Lâm Sơ thử kéo nhẹ.
Kim đồng hồ áp lực nhảy vọt lên số 2.
Tổng cộng có 10 nấc áp lực.
Cô phát hiện, sau khi được kỹ năng “biến phế thành bảo” cải tạo, bước nạp áp lực trở nên nhẹ nhàng vô cùng. Chỉ cần kéo chốt vài lần, gần như chẳng tốn sức, kim áp lực đã dễ dàng dừng ở nấc 10.
Quan sát kỹ hơn, cô còn nhận ra chỗ đầu ống thép mà mình tự gắn trước kia, giờ lại xuất hiện thêm một khe nạp hình trụ tròn.
Như vậy sẽ không cần phải nhét viên thép từ đầu nòng vào nữa, chỉ cần bỏ viên bi vào khe nạp này, nó sẽ tự động rơi vào đường đạn.
Kỹ năng “biến phế thành bảo” lần này chẳng khác nào đọc được suy nghĩ của cô, biến tất cả ý tưởng trong lòng Lâm Sơ thành hiện thực, hoàn hảo đến mức cô chẳng bắt bẻ được.
Cô kiềm nén sự phấn khích, đưa mắt sang dòng chữ mới hiện trong đầu:
[Vật phẩm: Súng nén khí bồn cầu
Độ hiếm: A
Mô tả: Hmmm… có vẻ như được biến phế thành bảo từ một món đồ chẳng mấy dễ coi. Toàn thân được hàn bằng thép tinh luyện, bền bỉ chắc chắn. Có thể sử dụng cùng các loại viên cầu có đường kính nhỏ hơn 1cm, hiệu quả tốt nhất khi đi kèm bi thép.]
Thấy cái tên này, đến người bình tĩnh như Lâm Sơ cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
Ngay cả hệ thống cũng chê, đủ thấy hình dáng ban đầu của nó bị khinh thường thế nào.
Có lẽ chính vì chán ghét mà hệ thống mới đặc biệt gia công lại bằng thép tinh luyện, biến nó thành một món vũ khí hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn không còn dáng dấp của một cây thông tắc bồn cầu nữa.
Toàn thân đen nhám, lạnh lẽo và cao cấp.
Lâm Sơ vô cùng hài lòng.
Nếu bỏ đi hai chữ thừa cuối cùng, cô sẽ càng vừa ý hơn.
Nghĩ ngợi một lát, Lâm Sơ lại lấy ra một chai nước khoáng rỗng từ không gian, hứng đầy nước rồi đặt xuống đất.
Cô lùi về sát tường, nhét viên bi thép vào khe nạp, giương s.ú.n.g nén khí lên, kéo chốt phía đuôi.
Áp lực: 10.
Bắn!
“Bùm!”
Nước tung tóe khắp nơi.
Uy lực ít nhất cũng mạnh gấp đôi khẩu s.ú.n.g cô tự chế trước đó.
Lâm Sơ bước tới kiểm tra, phát hiện viên bi không chỉ xuyên thủng chai nước đầy, mà còn cắm sâu vào bức tường phía sau.
Vết lõm sâu chừng 5cm, bi thép bị kẹt chặt bên trong.
Cô lấy nhíp trong không gian ra, cẩn thận gắp viên bi ra ngoài, trong lòng vẫn có chút lo lắng nhìn về bức tường vừa bị b.ắ.n thủng.
“Hệ thống, nếu bức tường của khu trú ẩn bị b.ắ.n thủng thì sẽ thế nào?”
[Khu trú ẩn được xây dựng bằng công nghệ gấp nếp không gian cao cấp. Sau khi bị xuyên thủng, chỉ cần đừng đưa bất kỳ bộ phận cơ thể nào ra ngoài, chờ tường tự khôi phục là được.]
Tường… tự khôi phục?
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ nghe thấy điều này.
Cô lập tức cúi xuống nhìn.
Quả nhiên, vết lõm sâu 5cm đang từ từ khép lại, tốc độ nhanh đến mức có thể thấy bằng mắt thường.
Lại thêm 5 giây nữa, lỗ hổng chừng 1cm cũng biến mất hoàn toàn, tường trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Nếu không phải trên sàn vẫn còn vương vãi nước và mảnh chai chứng minh chuyện vừa xảy ra, cô thậm chí sẽ nghĩ rằng tất cả chỉ là ảo giác của mình.
Lâm Sơ điều chỉnh lại tâm trạng bị chấn động, dọn dẹp mảnh chai, lau sạch vệt nước loang khắp nhà.
Xong xuôi thì đồng hồ đã chỉ 1 giờ sáng.
Cô không chần chừ thêm, thu hết đồ vào không gian rồi leo lên giường ngủ.
Dù đi ngủ muộn, sáng hôm sau cô vẫn dậy đúng 6 giờ, bắt đầu ngày mới bằng huấn luyện thể lực, ăn sáng, giải phẫu tang thi, tối 9 giờ giao dịch với Trịnh Tử Du.
Cứ thế, bốn ngày bình yên trôi qua.
Nhiệm vụ ở thế giới này của Vu Hồng Phi chỉ còn lại 2 ngày cuối.
Nhưng anh ta vẫn chưa quay lại.
Lâm Sơ khó tránh khỏi lo lắng.
Một là sợ mất đi một cộng sự ăn ý, hai là lòng cô vẫn còn bất an về căn cứ người sống sót ở thành phố F.
Căn cứ ấy cách khu của cô chỉ hơn trăm cây số.
Nếu nhiệm vụ của Vu Hồng Phi khó đến mức này, e rằng bản thân căn cứ đó đang tồn tại vấn đề. Hơn nữa, có lẽ không phải là vấn đề nhỏ.
Nếu một căn cứ chính quy cũng xảy chuyện, ắt sẽ kéo theo hỗn loạn ở cả những thành phố lân cận.
Tiến độ nhiệm vụ của cô đã hoàn thành quá nửa, chỉ còn 8 ngày nữa là có thể rời khỏi thế giới này.
Cô không muốn lúc này lại xảy ra biến cố lớn.
Mấy ngày nay, Lâm Sơ cũng ngừng hẳn việc giải phẫu tang thi.
Bởi chỉ tiêu nhiệm vụ của Trịnh Tử Du đã hoàn thành.
Còn cô đã tích được 17 con tang thi được giải phẫu hoàn chỉnh, nhưng vẫn chưa nộp lần nào.
Nếu Vu Hồng Phi không trở lại, cô chỉ cần nộp 7 con, còn dư lại 10 con.
Vì vậy, cô buộc phải tạm dừng, làm chậm tiến độ.
Đúng lúc Lâm Sơ đang nóng ruột chờ Vu Hồng Phi quay về, ngoài cửa nhà vệ sinh bỗng vang lên tiếng động…