Tàu Quỷ Ám

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Nghỉ lễ Quốc tế lao động, tôi đi tàu hỏa đường dài, đêm khuya mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe thấy có tiếng người gọi tên mình.

Tôi vừa định lên tiếng trả lời thì miệng bỗng bị một bàn tay bịt chặt lại.

"Đừng lên tiếng, có thứ gì đó đã lên tàu rồi."

1.

Mở mắt ra, tôi thấy mẹ tôi đang ra hiệu "suỵt".

Nhìn theo ánh mắt của mẹ, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen đang đi tới.

Bước chân của ông ta lảo đảo, tôi nhìn kỹ thì thấy ông ta đi bằng mũi chân.

Hồi nhỏ, tôi từng nghe người già kể lại rằng, ban đêm có người đi bộ mà gót chân không chạm đất, đó là vì dưới chân họ còn có một đôi chân khác.

Người đàn ông đội một chiếc mũ phớt đen, tay cầm một chiếc ô đen, lướt qua vai tôi.

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y mẹ, rồi lắc đầu với bà.

Mắt người đàn ông lướt một vòng trong toa tàu, rồi có vẻ khó hiểu đi sang toa bên cạnh.

Lòng tôi tạm yên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã tối, đèn pha trên sân ga sáng choang.

Đây là một ga trung chuyển, tàu tạm dừng.

Hầu hết hành khách đến ga đã xuống tàu, những hành khách mới lên đang cầm vé tìm chỗ ngồi của mình.

Một ông lão tóc bạc phơ, mặc trang phục lịch sự, tay chống gậy đầu rồng đang run rẩy cất hành lý lên giá.

"Để cháu giúp ông."

Tôi nâng vali của ông lão lên và đặt nó lên giá hành lý.

"Cảm ơn cháu nhé, chàng trai trẻ."

"Không có gì đâu ạ, ông nhiều tuổi như vậy sao còn đi tàu đêm một mình? Phải giữ gìn sức khỏe chứ."

Ông lão trông rất khỏe mạnh, mặt mũi hồng hào.

"Haiz, cháu trai ông kết hôn, nhà cô dâu ở trên núi, đường núi không được yên ổn, ông đi để dẫn đường cho nó."

Ông lão ngồi xuống, chiếc gậy chống đầu rồng được chạm khắc tinh xảo đặt bên cạnh.

Ông ấy nhìn tôi, bỗng thở dài.

"Ôi! Thật là một đứa trẻ ngoan, đáng tiếc."

Mẹ tôi cảnh giác nói: "Ông nói thế là có ý gì?"

Bởi vì hồi tôi còn nhỏ, có một thầy bói chỉ vào đứa bé trên tay mẹ tôi và nói rằng đứa trẻ này không sống được đến tuổi trưởng thành.

Mẹ tôi lúc đó rất tức giận, mắng cho người đó một trận rồi bế tôi bỏ chạy.

Sau đó, trong lòng bà vẫn luôn khó chịu, được người khác chỉ điểm, bà đã nặn một pho tượng đất sét của tôi và đặt dưới chân Bồ Tát ở núi Linh Ngọc cách đó hàng ngàn dặm.

Mỗi năm vào ngày sinh nhật, bà đều đến thắp hương, dâng lên một ngọn đèn trường thọ, đến tháng sau là tròn mười tám năm.

Vì chuyện này mà từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi luôn đặc biệt nhạy cảm với mọi chuyện của tôi.

"Ông vừa nói đáng tiếc, là có ý gì vậy?"

Ông lão nhìn tôi, lắc đầu.

"Cháu trai, nghe ông một câu, tối nay dù nghe thấy ai gọi tên cháu, cũng đừng trả lời."

Ông lão chống gậy đứng dậy: "Hai người ngồi đi, tôi đi toa ăn uống một chút."

Khi đứng dậy, ông ấy không vững, suýt ngã, tôi vội đưa tay ra đỡ.

"Ông cẩn thận."

Khoảnh khắc chạm vào, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Bàn tay của ông lão lạnh băng, không có chút hơi ấm của người sống.

2.

Đúng lúc đó, đột nhiên khoang tàu trở nên ồn ào.

Một đoàn du lịch khoảng mười người bước lên, tất cả đều đội những chiếc mũ lưỡi trai đỏ do công ty du lịch phát. Họ cầm vé tàu tìm chỗ ngồi.

Sau khi ổn định, hướng dẫn viên du lịch giơ một lá cờ nhỏ lên và bắt đầu điểm danh.

"Vạn Tiểu Phúc"

"Có"

"Chu Đại Cầm"

"Có"

...

"Trương Mục Trạch"

Tim tôi thót lại một cái, nghe người lạ gọi tên mình khiến tôi có một cảm giác kỳ lạ khó tả.

"Có"

Một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi giơ tay đứng lên, trông không lớn hơn tôi là mấy.

Không ngờ trong cùng một toa tàu lại có người trùng tên.

Hành khách mới lên tàu gần như đã ngồi vào chỗ, con tàu nhanh chóng khởi hành.

Nhân viên tàu đi qua soát vé.

Tôi nhìn những tấm vé mà mọi người đưa ra, cảm thấy có gì đó không ổn.

Đột nhiên tôi nhận ra, số hiệu chuyến tàu của họ không giống của tôi.

Số hiệu trên vé của mọi người đều là G1524, chỉ có tôi và mẹ tôi là S0159.

Nhưng khi chúng tôi soát vé lên tàu, rõ ràng chúng tôi đã lên tàu S0159.

Hơn nữa, sau khi lên tàu, nhân viên tàu lại soát vé một lần nữa và không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.

Rõ ràng là cùng một chuyến tàu, tại sao những người mới lên tàu này lại có số hiệu chuyến tàu khác với chúng tôi?

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, lúc này mới phát hiện ra rằng không hề có chuyến tàu S0159.

Nghĩ đến người đàn ông mặc vest đen đi bằng mũi chân và ông lão có đôi tay lạnh băng, tôi nổi da gà.

Rốt cuộc chúng tôi đã ngồi lên thứ tàu gì thế này!

Tôi siết chặt tấm vé S0159 này, da đầu tê dại, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.

Điều này không đúng, rõ ràng là không đúng.

Tôi đang định tìm nhân viên tàu hỏi cho ra nhẽ, thì đột nhiên phía sau vang lên một tiếng "bùm", tiếp đó là một tiếng kêu kinh hoàng.

Tôi quay đầu lại nhìn, một chàng trai nằm trên mặt đất, trên đầu có một vết thương rất lớn.

Bình chữa cháy bằng bột khô lăn sang một bên, chàng trai đó trợn tròn mắt, nằm bất động trong vũng máu.

Đó chính là chàng trai trùng tên với tôi.

Trương Mục Trạch!

Tôi có một khoảnh khắc ngơ ngẩn, dường như nhìn thấy người đàn ông mặc vest đen lướt qua, lại dường như không thấy.

3.

Khoang tàu lập tức náo loạn.

"Là anh ta, là chính anh ta..."

" Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy, chính anh ta tự mình bê bình thép lên đập vào đầu mình."

" Đúng vậy, tôi cũng thấy, chàng trai này trông như bị ma ám vậy."

Cảnh sát tàu đến rất nhanh, vì có nhiều người chứng kiến và camera giám sát ghi lại rõ ràng, nên không có dấu hiệu mưu sát.

Chính chàng trai đó đã tự mình bê bình chữa cháy đập vào đầu mình.

Cảnh tượng như vậy, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy cực kỳ kỳ dị.

Cảnh sát tàu nhanh chóng khiêng chàng trai đó đi.

Một tấm vé tàu rơi ra từ túi của anh ta, tôi nhìn thấy rất rõ S0159, giống hệt của tôi.

Nhưng nhân viên tàu vừa mới soát vé của anh ta xong, không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.

Khi đó, tiếng loa trong khoang tàu vang lên:

"Chào mừng quý khách đến với chuyến tàu G1524, hiện tại nhiệt độ bên ngoài là 24 độ C, nhiệt độ trong khoang tàu là 24 độ C, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ." Không sai, chuyến tàu này quả thật là G1524.

Tàu Quỷ Ám

Chương 1

Chương trước
Chương sau