Hắn nghiêm nghị đáp: "Ngươi đâu hay, mười năm ròng rã, đêm nào ta cũng mộng thấy chính mình đoạt mạng nữ nhân này. Song những ngày gần đây, nàng ta lại đột ngột phản công, ra tay g.i.ế.c ngược ta với thủ đoạn vô cùng tàn độc."
Ta liếc hắn một cái, buông tay, giọng nói lạnh nhạt: "Nàng ấy không hề thấy được chúng ta."
Sở Vô Yếm vẫn chẳng màng lời ta ngăn cản, song chưa kịp bước tới, một mũi tên lông vũ đã rít lên trong gió, cắm phập vào n.g.ự.c nữ tử áo vàng.
Sở Vô Yếm giật mình quay đầu, trông thấy chính mình năm mười bảy tuổi.
"Đây là ta ư?" Hắn tỏ vẻ hoang mang, "Trong cùng một mộng cảnh, lẽ nào lại có thể tồn tại hai ta?"
"Không thể nào."
Hắn thì thầm: "Vậy cớ gì...?''"
Ta tùy ý ngắt một cành hoa dại ven đường, kẹp giữa hai ngón tay thon dài mà xoay nhẹ.
"Bởi lẽ, đây chẳng phải mộng của ngươi."
Sở Vô Yếm nhất thời ngây dại.
Ta chỉ về phía thân ảnh đang được nữ tử áo vàng ôm trong lòng.
"Đó chính là Phủ chủ năm xưa của Thanh Tuyệt phủ. Giấc mộng mà ngươi đã mơ suốt mười năm ròng, kỳ thực là mộng của nàng."
"Kỳ thực, suốt mười năm qua, ngươi chưa hề mộng thấy bất cứ điều gì."
Sở Vô Yếm vẫn chưa thôi thắc mắc: "Thế nhưng, vì cớ gì ta lại mơ thấy mộng cảnh của nàng?"
"Khi hoa Mạn Đà La cháy, nó sẽ khiến người ta rơi vào trạng thái mê man."
Ta đưa cành hoa đó cho hắn.
"Mười năm về trước, sau khi ngươi diện kiến Phủ chủ Thanh Tuyệt phủ, liền lâm vào hôn mê, hoàn toàn mất đi ý thức."
"Nàng trước khi quy tiên, đã dẫn ngươi vào mộng cảnh của chính mình, khiến ngươi lầm tưởng bản thân đã đoạt mạng nàng."
"Và nàng, biết mình sắp lìa trần, sợ mộng cảnh sẽ tiêu tan, liền ký thác nó vào sâu trong tâm trí ngươi."
"Ta không g.i.ế.c nàng ư? Nhưng ta rõ ràng vẫn nhớ rằng…" – Hắn ngập ngừng nói, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngẩn.
"Trình độ Khống Mộng của Phủ chủ Thanh Tuyệt phủ, đủ sức khiến người khác khó mà phân biệt đâu là mộng, đâu là thực."
Ta liếc nhìn hắn, tiếp lời: "Tâm trí ngươi xem ra vẫn còn kiên cố. Nếu là kẻ phàm trần, mười năm ròng rã lặp đi lặp lại một giấc mộng, ắt đã sớm phát cuồng rồi."
Sở Vô Yếm không nhìn ta, chỉ thẫn thờ dõi mắt về phía trước, miệng không ngừng lẩm bẩm tự nhủ.
"Vậy ra ta không hề sát hại nàng… Nhưng vì lẽ gì nàng lại ký thác giấc mộng này? Vì sao lại lo sợ người c.h.ế.t đi thì mộng cũng tiêu tan?"
Hắn chợt hiểu ra: "Là để truyền tin sao? Cho nên, nàng ấy không còn nơi này."
Sở Vô Yếm đột ngột quay đầu nhìn ta, thốt lên: "Là ngươi!"
"Chính là ta."
Ta vẫn không rời mắt khỏi hắn, thản nhiên đối diện với ánh nhìn sắc như d.a.o của hắn.
Bạch y trên thân ta, dưới ánh nhìn của hắn, dần dần biến hóa thành một bộ y phục vàng nhạt.
Ánh mắt Sở Vô Yếm bỗng chốc hóa thành băng giá, hắn chợt lùi phắt về sau, rút kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ thẳng vào ta.
"Ngươi đích thị là Phù Khương."
"Kể từ khi bị trục xuất khỏi Thanh Tuyệt phủ, ta đã không còn dùng cái danh xưng ấy nữa. Ngươi cứ gọi ta là Khương Tiễn thì hơn."
Ta liếc nhìn thanh kiếm trong tay hắn: "Huống hồ đây chỉ là mộng cảnh, tốt nhất ngươi đừng vọng động."
Vừa dứt lời, lưỡi kiếm của hắn đã từng đoạn, từng đoạn nứt vỡ, tan tành.
Sở Vô Yếm hoảng hốt rụt tay về, trong tay hắn chỉ còn lại chuôi kiếm cụt ngủn, nắm giữ cũng chẳng còn chút khí thế nào, hắn bèn dứt khoát vứt bỏ.
"Khương Tiễn, ta cuối cùng rồi cũng sẽ tỉnh giấc."
"Mê Hồn Dẫn sẽ khiến ngươi chìm vào giấc ngủ mê mệt suốt bảy ngày ròng. Nếu không có thuốc giải, khi tỉnh lại sẽ trở thành kẻ si ngốc."
Sở Vô Yếm trấn định tâm thần, hỏi lại: "Rốt cuộc, ngươi muốn làm điều chi?"
"Ta muốn giúp ngươi."
"Vì ngươi mắc kẹt trong mộng do ta gây nên, ta tự nhiên phải dẫn ngươi thoát khỏi nơi đây."
Ngọn núi Thanh Tuyệt lập tức hóa thành biển tuyết trắng xóa, ta và Sở Vô Yếm sánh vai bên nhau.
Không xa phía trước, Phủ chủ Thanh Tuyệt cùng với Sở Vô Yếm khi mười bảy tuổi vẫn hiện hữu nơi đó, dẫu cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, nhưng hai người họ vẫn chẳng hề hay biết.
Thậm chí màng mộng ảo bao bọc lấy hai người họ bên ngoài, trong mắt họ tuyệt nhiên không tồn tại.
"Ta có thể giúp ngươi ly giải giấc mộng này."
"Từ nay về sau, ngươi sẽ chẳng khác chi người phàm tục."
Sở Vô Yếm hỏi ta muốn gì để đổi lại.
Ta khẽ cong môi, ánh mắt vô cùng chân thành.
"Biến thù thành bạn."
"Nếu ngươi chỉ muốn biến thù thành bạn, thì không cần phải nói với ta nhiều như vậy."
Ta đưa Sở Vô Yếm bước vào cổng Thanh Tuyệt phủ, mắt nhìn thẳng vào con đường rộng thênh vắng lặng, hai bên là những dãy nhà cao thấp xen kẽ.
"Thuật ly mộng là một thuật pháp hiếm có trong khống mộng thuật, ta cũng không thể nhớ rõ ràng, nhưng trong Thanh Tuyệt phủ có một quyển sách ghi chép lại."
"Năm xưa ngươi từng đến Thanh Tuyệt phủ, ta cần ký ức của ngươi để hoàn chỉnh mộng cảnh."
"Chuyện mười năm trước, sao ta có thể nhớ rõ?"
"Ngươi nhớ đấy..."
Ta dẫn hắn tiến về phía trước, " rất nhiều ký ức tầm thường ắt sẽ bị lãng quên trong mộng."
Sở Vô Yếm được ta dẫn lối vào hành lang.
Hắn bước đi, ánh mắt không ngừng dõi khắp bốn bề, những nơi hắn nhìn đến, lan can, khung cửa sổ dần hiện rõ màu sắc, những cột trụ cũng hằn lên vết c.h.é.m đao mờ nhạt.
Cảnh tượng mười năm trước đang được ký ức của hắn tái tạo lại...
Chúng ta đi xuyên qua tiền điện, rồi tới hậu viện, đến một gian phòng.
Ta đẩy cửa bước vào, bên trong là không gian hư vô trống rỗng, tựa một ngưỡng cửa lơ lửng giữa không trung.
Sở Vô Yếm nhìn vào trong: "Ở đây trống không?"
Ta đẩy mạnh hắn từ phía sau.
Sở Vô Yếm tưởng mình sẽ lao xuống vô tận, tức giận thốt tên ta, nhưng thân thể lại vững vàng đáp xuống một mặt phẳng vô hình.
Nơi đặt chân ấy lan ra xung quanh, đồ đạc bài trí trong phòng nhanh chóng hiện ra đầy đủ.
Lúc này ta mới bước vào trong.
"Khương Tiễn, ngươi lấy ta làm kẻ tiên phong thăm dò sao!" – Sở Vô Yếm lên tiếng trách cứ.
"Thôi được rồi, đại trượng phu, chớ nên so đo tính toán tiểu tiết như vậy."
Ta đã bắt đầu lục tìm khắp căn phòng.
Ta rời sư môn năm mười một tuổi, sau đó Thanh Tuyệt phủ được trùng tu lại.
Lúc ta quay về lần nữa, nơi này lại bị đại hỏa thiêu rụi hoàn toàn, nếu không có ký ức của Sở Vô Yếm, ta rất khó tái dựng lại nguyên trạng cố phủ.
Ta rất quen với thói quen sắp xếp đồ đạc của sư phụ, nhưng lục soát khắp giá sách cùng tủ kệ trong phòng vẫn không thấy thứ ta cần.
Sở Vô Yếm đề nghị đổi chỗ khác.