Ta khẽ ngừng lời, nhìn Lý Tuyên nói: "Với tu vi hiện tại của bệ hạ, vẫn chưa thể đoạt mộng."
Lý Tuyên mơ hồ gật đầu, ngồi thêm một lúc, rồi cung kính hỏi ta: "Vậy còn Khương cô nương?"
Ta trầm mặc hồi lâu: "Năng lực của ta thì đương nhiên có thể, chỉ là việc này không tiện..."
Chưa kịp nói hết lời, Lý Tuyên đã cắt ngang.
Hắn vung tay ban cho ta danh hiệu Quốc sư, lại hứa sẽ xây một tòa cung điện riêng trong cấm cung.
"Khương cô nương, như thế đã khiến nàng hài lòng chưa?"
Lòng ta không khỏi có chút d.a.o động.
Tuy hắn đúng là một hôn quân, nhưng lời hứa xây cấm điện cho ta lại không phải chuyện nhỏ!
Xét từ cổ chí kim, một Quốc sư lại có cung điện riêng trong hoàng cung, đó là vinh sủng tột bậc mà đế vương ban tặng cho bậc tu đạo.
Qua đó đủ thấy Lý Tuyên hạ quyết tâm phải có được ta.
So với việc giả vờ dè dặt đáp ứng, chi bằng đường hoàng đồng ý, nắm lấy cơ hội mà làm nên đại sự.
"Bẩm bệ hạ, kiến tạo cung điện xa hoa tất sinh tội lạm dụng, e rằng tổn hại lòng dân. Chi bằng, xét vì Khống Mộng Thuật vốn khởi nguyên từ Thanh Tuyệt Phủ, hãy dựng một tế đàn ở vùng ngoại ô kinh thành?"
Lý Tuyên dĩ nhiên gật đầu chấp thuận.
Ta trầm ngâm giây lát, rồi đưa ra yêu cầu thứ hai.
"Thanh Tuyệt Phủ tuy đã bị hủy diệt, song bậc đá năm xưa vẫn còn. Có thể chuyển về, dựng trước tế đàn, làm nơi tưởng niệm vong linh sư môn. Nay đang là dịp triều thần ba năm một lần hồi kinh bái kiến, có thể lệnh cho quan phủ các châu quận hộ tống về."
Lý Tuyên thuận theo như nước chảy, hạ lệnh cho Thứ sử Thương Châu lập tức đi xử lý việc này.
Ta còn có thêm một yêu cầu thứ ba.
"Ngoài ra, ngày động thổ tế đàn, cần có một vị quý nhân đến tế lễ, dâng hương cầu phúc."
Lý Tuyên cũng không cự tuyệt, nói hắn có thể đích thân đến.
"Bệ hạ là chính thống đế vương, là tấm gương cho thiên hạ, không nên vướng vào tà môn ngoại đạo."
Quả nhiên, ta trời sinh đã có tài làm nịnh thần.
Lời này nói ra vừa khúm núm vừa lễ độ, tưởng chừng như vô cùng đúng mực.
Nhưng kỳ thực, lý do là bởi Hoàng đế thân lâm chỉ để lấy lệ, mà ta lại phải chịu một trọng ân lớn lao như thế, thực không đáng.
Trong lòng ta đã có người khác để nhắm tới.
"Nghe nói Quý phi nương nương chính là thần nữ nhập mộng, bản thân lại có duyên với mộng cảnh, nàng ấy thay bệ hạ cầu phúc, chẳng phải càng hợp lẽ hơn sao?"
Việc tế đàn xem như đã định.
Còn Ninh quý phi trong nỗi thấp thỏm, lại nhận được một đạo thánh chỉ, lệnh nàng tạm gác chuyện quản lý hậu cung, ngày ngày trai giới chép kinh, cho đến ngày động thổ tế đàn.
Cũng trong thời gian này, Lý Tuyên phong ta làm Quốc sư, lại nâng Lan Tiêu lên hàng Tiệp dư.
Hậu cung ai nấy đều biết Quý phi và Lan Tiêu vốn bất hòa, nay người này được sủng người kia thất thế, liền hiểu ta và Lan Tiêu là đồng minh. Bởi vậy, không ít kẻ đã bắt đầu nịnh bợ.
Tiêu tiệp dư vừa mới đắc sủng trong hậu cung, đáng tiếc lại chưa hưởng được mấy ngày an ổn thì Hoàng hậu đang ẩn mình bỗng nhiên trở lại.
Lần đầu Lan Tiêu đến thỉnh an Hoàng hậu, còn chưa kịp gặp mặt đã bị lấy cớ phạt đứng ngoài trời nắng suốt một canh giờ.
Hoàng hậu vốn khác hẳn với Ninh quý phi, kẻ đột ngột chen chân vào nội cung. Nàng nếu muốn răn dạy ai, chẳng cần phí nhiều tâm lực, chỉ cần khẽ thốt một lời đã đủ.
Lan Tiêu bị phơi nắng đến ngất xỉu, cả người như thập tử nhất sinh.
"Xem ra Ninh quý phi chẳng dễ lung lay, đến cả vị Hoàng hậu xuất thân hiển hách kia cũng là bàn thạch hậu thuẫn của ả."
Ta lên tiếng an ủi nàng"Dựa núi, núi đổ. Dựa người, người đi. Thứ thật sự có thể dựa vào, chỉ có chính mình."
Lan Tiêu nghe xong liền hớn hở: "Chẳng lẽ tỷ có cách gì sao?"
Ta lắc đầu: "Tạm thời chưa có."
Nàng lại trở nên ủ dột.
Đến tối, Lý Tuyên nói thẳng rằng muốn ta dẫn Bệ hạ vào mộng.
"Quốc sư, nơi trẫm muốn đến, hẳn người đã đoán ra được rồi chứ?"
Quả nhiên, một khi ta đã nhận ân huệ của hắn, thì lời nói của Bệ hạ cũng chẳng còn khách khí.
Ta bảo Bệ hạ nhắm mắt lại.
Mộng cảnh lúc sáng lúc tối, ánh đỏ ánh trắng chớp nháy dồn dập, tựa hồ thiêu đốt cả hư không, mãi đến khi ánh sáng dần ổn định, chóp mũi liền vấn vít một mùi hương thanh nhã thoang thoảng.
Lý Tuyên mở mắt, thấy mình đã ở trong điện.
Thái hậu, phải nói là Phùng Thông thuở thiếu thời, đang nghiêng mình trên chiếc tháp nhỏ bên cửa sổ phía tây, tay cầm sách đọc, dáng vẻ ung dung tự tại.
"Đây là mộng của bà ấy sao?"
" Đúng vậy. Thái hậu không nhìn thấy cũng không nghe thấy chúng ta."
Lý Tuyên ngồi đối diện bà, chăm chú, ánh mắt nhu hòa ngắm nhìn bà.
Ta đi đến phía sau Phùng Thông, ngạc nhiên phát hiện bà đang đọc cuốn ‘Phản Kinh’, nhưng bìa sách lại đề là ‘Khuê Phạm’.
Chẳng bao lâu sau, Tiên đế bước vào, bà lập tức gấp sách lại, vội vàng rời khỏi tháp, chạy tới nghênh đón.
Đây là lần đầu tiên ta được nhìn Tiên đế ở khoảng cách gần như vậy.
Trước kia chỉ biết ông lớn hơn Phùng Thông mười tuổi, vẫn tưởng là một lão già cũ kỹ, không ngờ người tới lại mày mắt thâm thúy, thân hình cao lớn thẳng thớm, hai người thật sự rất xứng đôi.
Tiên đế ôm lấy Phùng Thông, để bà ngồi vào lòng mình, rồi quay lại chú ý đến cuốn sách ấy, đặt nó xuống cạnh bàn.
Bệ hạ đột nhiên nhìn thấy Tiên đế, sợ đến mức giật mình kinh hãi.
"Trẫm không muốn thấy ông ta!"
" Nhưng đây là mộng của Thái hậu."
Bệ hạ nhìn chằm chằm hai người họ, ánh mắt ngày càng âm u.
"Ngươi nhất định có cách khiến bà ấy nhớ ra rằng Tiên đế đã c.h.ế.t rồi."
Trong lòng ta khẽ thở dài thườn thượt, đã mang ân huệ thì khó bề chối từ.
Ngoài cửa sổ, trời đang trong xanh chợt đổ mưa, tuyết lớn ào ạt phủ trắng đất trời, bốn mùa luân chuyển xoay vần.
Phùng Thông quay đầu nhìn lại, hơi kinh ngạc, bà gọi người hầu nhưng chẳng ai đáp lời.
Quay đầu lại, cảnh trong tầm mắt, cung điện đã biến thành một màu xám xịt, hóa thành linh đường của Tiên đế, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào đè nén.
Gương mặt bà lộ vẻ ngây dại, đứng sững hồi lâu, cúi đầu nhìn cuốn ‘Khuê Phạm’ vẫn nắm chặt trong tay, quẳng nó vào lò than đang cháy hừng hực trước linh cữu.