Thần Nữ Khống Mộng

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Thượng khách của hôm nay, có thể là tù nhân của ngày mai. Há chẳng phải chỉ cách nhau độc một đêm thôi sao?"

Ta lùi về nửa bước, giọng nói ẩn chứa uy h.i.ế.p trầm thấp.

"Đại nhân là đang nói ta, hay nói chính mình?"

Sở Vô Yếm nghe ta nói vậy, đầu ngón tay khẽ khựng lại đôi chút"Ngươi đang uy h.i.ế.p ta sao?"

"Chẳng đến mức gọi là uy hiếp. Họa phúc xoay vần, phàm nhân nào tránh khỏi?"

Hắn ép từng lời, ta cũng đáp trả từng câu, quyết không nhường nửa bước.

Giữa lúc không khí căng thẳng đến tột độ, một tiếng gọi chợt vang lên: "Khương cô nương!"

Sở Vô Yếm quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu mỹ nhân cùng tỳ nữ đang từ xa đi tới, liền thu tay về.

"Ta vừa định đến xem Khương cô nương đã ổn thỏa chưa, không ngờ lại tình cờ gặp đại nhân ở đây. Sở đại nhân cũng ở chốn này sao?"

Tiêu mỹ nhân khẽ gật đầu với hắn để hành lễ.

Nhìn thái độ thân cận mà Hoàng đế dành cho Sở Vô Yếm ban nãy, xem ra địa vị của hắn trong triều đình quả thực không hề nhỏ.

Thế nhưng hắn vẫn hành lễ rất đúng mực, cất tiếng: "Tiêu mỹ nhân."

Sở Vô Yếm nói muốn đích thân sắp xếp chỗ ở cho ta.

Ta cũng không phản đối.

Tiêu mỹ nhân liền đi cùng hai người chúng ta.

Dọc đường đi, phàm những thị vệ trong cung gặp chúng ta đều dừng bước hành lễ.

Thì ra Sở Vô Yếm chính là Thiếu tướng quân của Vũ Lâm Vệ, phụ trách bảo vệ an nguy của Hoàng đế, có quyền tự do ra vào cấm cung.

Hắn đưa hai ta đến nơi, căn dặn thị vệ trông coi nghiêm cẩn rồi cáo lui.

Lan Tiêu dõi theo bóng hình hắn khuất xa, rồi liền kể cho ta nghe chuyện về Sở Vô Yếm"Khi Bệ hạ còn là Thái tử, Sở đại nhân đã theo phò tá bên cạnh. Nay hắn là tâm phúc bậc nhất của Thiên tử, tự do ra vào cung cấm như chốn không người. Song, hắn lại là người cực kỳ cẩn trọng, giữ mình thanh liêm, không màng nữ sắc, huống hồ chưa từng ở riêng với bất kỳ phi tần hậu cung nào."

Nàng quay sang ta hỏi: "Hắn vừa nãy đã nói gì với ngươi vậy?"

Ta đứng trước bàn, mở túi hành lý, lấy ra một cuộn chỉ lụa mỏng.

"Hắn nói, cảm giác như đã từng gặp ta ở đâu đó rồi."

Lan Tiêu kinh ngạc khẽ nhướng mày: "Hắn lại nói như thế sao?"

Nàng khẽ cau mày, do dự một lát: "Hắn chẳng lẽ… có ý với ngươi?"

Ta nhìn nàng, làm ra vẻ trầm ngâm: "Cũng có thể lắm."

Thích ta, hay nói đúng hơn là đang theo dõi ta, vốn dĩ cũng chẳng mấy khác biệt.

Lan Tiêu ngẩn ngơ một lát, rồi quay sang nhìn ta, định cất lời thì chợt thấy sợi chỉ căng thẳng ở đầu giường, mỏng manh gần như vô hình.

Ta đang ngồi ở mép giường, một tay kéo căng sợi chỉ, tay kia khẽ treo một chiếc chuông nhỏ ở đầu dây.

Lan Tiêu bước lại gần, chạm nhẹ vào sợi chỉ, tiếng chuông lập tức vang lên, dẫu nhỏ nhưng dồn dập như một lời báo động khẩn.

"Ngươi làm cái gì vậy?"

"Ta thường xuyên ra vào trong mộng, lỡ nửa đêm có kẻ đến ám sát cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì."

Lan Tiêu hoảng sợ nhìn quanh quất: "Ngươi nói, có người muốn g.i.ế.c ngươi ư? Mới vào cung thôi mà, ai lại muốn g.i.ế.c ngươi?"

"Chỉ là phòng bị mà thôi."

Lạc Ninh ắt sẽ phái người ám sát ta.

Bởi lẽ, đối với kẻ tu luyện Khống Mộng Thuật, khi cơ thể rơi vào giấc ngủ chính là lúc yếu ớt mỏng manh nhất.

Dù mưu kế không mấy cao minh, nhưng một khi thành công, ắt có thể yên tâm mà nhổ cỏ tận gốc.

Lan Tiêu lo lắng nói: " Nhưng cơ quan nhỏ bé này cũng chẳng thể ngăn nổi đao kiếm đâu."

Ta thu dọn túi hành lý: "Chính vì lẽ đó, ta cần một hộ vệ."

Đêm khuya buông xuống, ta buộc sợi chỉ chuông ở đầu giường, vừa nằm xuống nghỉ ngơi, liền bước vào giấc mộng của Lý Tuyên.

Trong mộng, Lý Tuyên năm chừng mười ba, mười bốn tuổi, đang chăm chú tập viết chữ, dưới đất chất đầy những tờ giấy vụn bị xé bỏ.

Vì hắn không hay biết mình đang mơ, nên vô cùng nghiêm cẩn, song những nét chữ viết ra lại tựa bùa chú quái dị, vậy mà hắn vẫn kiên trì viết đi viết lại.

Ta mở miệng nhắc nhở: "Bệ hạ."

Thần Nữ Khống Mộng

Chương 2